Cả người Lâm Tuyết Nguyệt run lên một chút, nhưng không có phản ứng gì khác.
Hắn chỉ biết... Chủ nhân của hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Hắn còn có thể sống đã là vô cùng may mắn.
Người hành hình lại vung roi quất lên, thân thể vốn đầy kín vết sẹo của Lâm Tuyết Nguyệt rất nhanh bị đánh cho huyết nhục mơ hồ.
Mi mắt dài tựa như hai phiến lông vũ nhẹ nhàng chậm rãi khép lại. Viêm Diệm nghe tiếng roi quất giống như đang nghe từ khúc êm tai nhất, biểu tình càng thêm say mê hưởng thụ.
Mãi đến khi Lâm Tuyết Nguyệt ngay cả tiếng cũng không phát ra được, Viêm Diệm mới phất tay kêu dừng.
Người hành hình lui xuống, trong tẩm cung vàng son lộng lẫy cũng chỉ còn lại hai người Lâm Tuyết Nguyệt và Viêm Diệm.
"Không hổ là do bổn vương đích thân dạy dỗ ra... Thân thể nhỏ bé này cũng đủ anh lãng nha!"
Âm cuối cao lên, Viêm Diệm lười biếng nâng mi mắt, ánh mắt dừng lại trên cơ thể chồng chất vết thương của Lâm Tuyết Nguyệt.
Làn da của Lâm Tuyết Nguyệt trắng nõn, nhưng ngoại trừ mặt ra, toàn thân từ trên xuống dưới không có nổi một chỗ da thịt lành lặn.
Vết máu đỏ tươi trải rộng khắp thân thể, ở trong mắt Viêm Diệm lại tựa như một đóa hoa hồng nở rộ.
Đẹp đến tàn nhẫn.
"Đẹp thật đấy Tuyết Nguyệt. Ngươi có biết không, bổn vương thích nhất là nhìn thấy bộ dáng thương tích đầy mình của ngươi..."
Vừa nói, Viêm Diệm vừa đứng lên, trong tay cầm bình cẩm thạch tráng men tinh xảo, đi tới bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-tuong-vi-no/907799/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.