Có hình ảnh lần đầu hắn và Đoan Mộc Ly quen biết ở thanh lâu của Lệ thành; có hình ảnh quân đội hai bên của hắn và Đoan Mộc Ly giao chiến chém giết ngươi chết ta sống; có hình ảnh hắn uống rượu độc không chết, quỳ xuống cầu xin Đoan Mộc Ly cho hắn một cái thống khoái; có hình ảnh hắn bị Đoan Mộc Ly cưỡng ép mua về, hầu hạ hàng đêm. Có hình ảnh Đoan Mộc Ly trách phạt hắn... Có hình ảnh Đoan Mộc Ly cứu hắn... Còn có hình ảnh Đoan Mộc Ly bộc bạch với hắn... Nhớ lại những hình ảnh trân quý nhiều không đếm xuể thêu dệt giữa hai người, bất luận là thống khổ đi chăng nữa cũng vẫn rất vui vẻ. Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại, phát hiện có lẽ từ trước đến nay bản thân chưa từng thật sự hận Đoan Mộc Ly. Sự tán thưởng và kính nể của hắn đối với Đoan Mộc Ly vĩnh viễn lớn hơn là hận. "Ta yêu ngươi, Đoan Mộc Ly." Triển Thiên Bạch mở mắt, nói ra ba chữ mà Đoan Mộc Ly luôn muốn nghe nhưng trước sau lại không nghe được. Hai gò má trắng nõn nhuộm sắc ửng đỏ, Triển Thiên Bạch vốn định cúi đầu, nhưng hắn vẫn giương mi mắt lên, chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly. Loại thời điểm này, hắn không thể thẹn thùng, không thể trốn tránh. Đoan Mộc Ly thoạt nhìn thập phần kinh ngạc, vẻ mặt khó thể tin được, con ngươi màu đen mở lớn, bên trong có kích động, cũng có kinh hỉ. "Tâm ý của ngươi ta nhận, cho nên ta cũng hi vọng ngươi có thể nhận lấy tâm ý của ta." Triển Thiên Bạch không có di vật gì của mẫu thân để lại để tặng cho Đoan Mộc Ly, thứ hắn có thể cho Đoan Mộc Ly chính là một trái tim yêu Đoan Mộc Ly. "Triển Thiên Bạch!" Đoan Mộc Ly đột nhiên dùng sức ôm lấy Triển Thiên Bạch, khí lực to lớn khiến cho Triển Thiên Bạch cảm thấy bản thân giống như bị Đoan Mộc Ly đè bẹp rồi. "Nhẹ chút, ngươi đây là chưa thành thân mà đã mưu sát thân phu rồi sao?" "Xin lỗi xin lỗi." Đoan Mộc Ly lập tức buông tay ra, vẻ mặt hối lỗi. Chung quy cảm thấy Đoan Mộc Ly ở trước mặt hắn dần từ một con hùng sư biến thành một con trung khuyển, Triển Thiên Bạch dở khóc dở cười. "Đúng rồi..." Triển Thiên Bạch chỉ tay về phía Đoan Mộc Ly, con ngươi đỏ tươi híp lại, "Tuy rằng ta đã đáp ứng lời cầu thân của ngươi, nhưng ba quyển bí tịch võ công lúc trước ngươi chuẩn bị cho ta kia vẫn phải đưa cho ta, ta muốn có." "Ách..." Khóe miệng Đoan Mộc Ly co rút, khô khốc chớp chớp mắt. "Hửm?" Nụ cười trên mặt Triển Thiên Bạch càng thêm giảo hoạt, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Ly lộ ra cưỡng ép rõ ràng, Đoan Mộc Ly lập tức hắng giọng. "Cho! Ngươi muốn bao nhiêu bí tịch, toàn bộ đều cho ngươi!" Triển Thiên Bạch hài lòng gật đầu, cũng không thu lại ngón tay đang chỉ ra, "Còn có hỉ bào... Ta muốn làm lại một kiện khác nữa." Mặc dù có chút lòng dạ hẹp hòi, nhưng hắn vẫn không hi vọng mặc bộ hỉ bào Lâm Tuyết Nguyệt từng mặc qua kia thành thân với Đoan Mộc Ly. "Cái này chắc chắn rồi." Đoan Mộc Ly một hơi liền đáp ứng. Đừng nói là một bộ hỉ bào, cho dù Triển Thiên Bạch muốn mặt trăng trên bầu trời, hắn cũng sẽ cố gắng hái xuống cho Triển Thiên Bạch. Không nghĩ tới sự tình lại tiến triển thuận lợi như thế, rất nhanh, Đoan Mộc Ly đột nhiên phát hiện bản thân hẳn có lẽ nên cảm kích Lâm Tuyết Nguyệt. Nếu không phải Lâm Tuyết Nguyệt đột nhiên xuất hiện phá rối, nói không chừng đêm đó hắn cầu thân với Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch chưa chắc sẽ đáp ứng. Trên thực tế, đối với Triển Thiên Bạch mà nói, so với tận lực bố trí tạo dựng không khí, hắn càng thích loại cảm giác thuận theo tự nhiên này hơn. Về chuyện làm vương phi của Đoan Mộc Ly, hắn cho rằng sớm hay muốn cũng sẽ xảy ra thôi. Hắn cũng từng bài xích, do dự, rối rắm... Cuối cùng vẫn quyết định buông bỏ sự kiên trì vô vị này. Bởi hắn biết Đoan Mộc Ly yêu hắn. Hắn cũng yêu Đoan Mộc Ly. Thân ở trong thời loạn thế chiến tranh tùy lúc khai hỏa này, mạng người chỉ như chuyện vặt, một khi bỏ qua một cơ hội nhìn như không đáng để mắt tới thì có thể sẽ vĩnh viễn bỏ qua, không thể quay lại lúc ban đầu một lần nữa. Triển Thiên Bạch không muốn làm thêm bất cứ một chuyện gì sẽ làm mình hối hận nữa. Bàn tay phủ kín vết chai khẽ vuốt ve hai má trơn bóng nhẵn mịn của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly có cảm giác đầu ngón tay mình dường như đang bốc cháy, nóng bỏng. Thật hạnh phúc. Hắn biết rõ, Triển Thiên Bạch đưa ra quyết định như vậy thập phần không dễ dàng. Từ lúc làm "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc đến vương phi của Nam Sở, thân phận chuyển biến như vậy sẽ bị bao nhiêu người lên án, trở thành trò cười của bao nhiêu người, dẫn tới bao nhiêu lời đồn đại nhảm nhí... Đoan Mộc Ly không phải không biết. Năm ngón tay chậm rãi cong lại, Đoan Mộc Ly dùng sức nắm chặt thành quyền, bản thân quả thực tức giận. Triển Thiên Bạch bắt gặp một ngọn lửa giận hừng hực thiêu đốt kia từ sâu trong đôi con ngươi đen thẳm của Đoan Mộc Ly, than nhẹ một tiếng. "Nếu đã quyết định muốn cho ta làm vương phi của ngươi, mà ta cũng đáp ứng ngươi rồi, ngươi đừng để ý mấy việc nhỏ nhặt này nữa." "Nhưng mà..." Đoan Mộc Ly dùng sức cắn môi dưới, trầm mặc một lát, "Ta không muốn ngươi chịu tổn thương..." Triển Thiên Bạch nhún vai, so với thần sắc ngưng trọng của Đoan Mộc Ly ngược lại cười đến thoải mái tự tại, "Trở thành Ly Vương phi dưới một người trên vạn người, trừ bản thân ngươi ra, còn ai có thể tổn thương ta?" "Ta sẽ không tổn thương ngươi!" Đoan Mộc Ly lập tức nắm lấy tay Triển Thiên Bạch, các đốt ngón tay căng chặt, "Ta tuyệt đối sẽ không tổn thương ngươi, sẽ không làm chuyện gì khiến ngươi thương tâm nữa!" Con ngươi đen sáng ngời hữu thần mở to, ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn Triển Thiên Bạch không chút lay động. "Ừm, ta tin ngươi." Triển Thiên Bạch ôn nhu ôm Đoan Mộc Ly, hai cơ thể kề sát một chỗ sưởi ấm lẫn nhau, trái tim và trái tim tựa như cùng hòa làm một. Nụ hôn ấm áp ướt át rơi xuống trên cổ, trái tim Triển Thiên Bạch đập thình thịch. "Ngươi bị thương nặng như vậy..." Triển Thiên Bạch lo lắng sau khi hai người bọn họ củi khô bốc lửa, miệng vết thương của Đoan Mộc Ly sẽ bị rách ra. Ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn hắn tựa như ẩn ý đưa tình. Nhưng mà... "Ừm, ta nghe lời ngươi." Đoan Mộc Ly gật nhẹ cằm, hít sâu một cái, đau khổ cười, "Tuy rằng hiện tại thật sự rất muốn ăn ngươi luôn, nhưng ta không hi vọng ngươi lo lắng cho thân thể của ta, chờ khi vết thương tốt hơn, chúng ta về sau vẫn có rất nhiều thời gian." "Được." Ánh mắt vậy nhưng lại nhẹ nhàng hướng về phía ngực trái của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch không kìm lòng được mà nhớ lại một kiếm kia của Lâm Tuyết đâm tới. Nỗi sợ mất đi Đoan Mộc Ly đột nhiên lan ra khắp toàn thân, hắn thình lình rùng mình một cái. Suýt chút nữa... Hắn đã mất đi Đoan Mộc Ly... "Dưỡng thương cho thật tốt, nghỉ ngơi sớm một chút đi..." Triển Thiên Bạch định xuống giường, lại đột nhiên bị một cỗ sức mạnh ấn lại trên giường. "Đoan Mộc Ly?" Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly đặt ở dưới thân, hai tròng mắt trợn trừng. "Hiện tại ngươi chính là vương phi của ta rồi, ở lại đây bồi ta đi." Thanh âm vẫn ôn nhu tựa như nước ôn tuyền như cũ, nhưng Triển Thiên Bạch lại cảm nhận được sự bá đạo cùng cường thế từ trong xương tủy của Đoan Mộc Ly. Triển Thiên Bạch dở khóc dở cười, "Bớt đi, hai người chúng ta còn chưa thành thân đâu!" "Ngươi..." Đoan Mộc Ly không còn lời nào để nói nữa. Triển Thiên Bạch nhéo nhéo chóp mũi của Đoan Mộc Ly, mỉm cười, "Không phải ta không muốn ở lại với ngươi, mà ở lại lại sợ ngươi nhẫn nhịn đến vất vả... Ta, ta kì thực cũng là..." Triển Thiên Bạch hạ giọng, trên mặt nóng lên. Nốt ruồi lệ hòa tan trong sắc ửng đỏ tựa như tỏa ra mùi hương mê người. "Triển Thiên Bạch, ngươi có biết hiện tại thoạt nhìn ngươi phiến tình gợi cảm bao nhiêu hay không?" Phiến tình? Gợi cảm? Đoan Mộc Ly trong mắt hắn cũng giống như vậy. "Miệng vết thương bị rách cũng đừng trách ta!" Triển Thiên Bạch vươn cái lưỡi phớt hồng nhòn nhọn liếm liếm khóe miệng, con ngươi đỏ tươi linh động như bảo thạch lấp lánh, rực rỡ sáng chói. "Ta yêu ngươi Triển Thiên Bạch, cho dù miệng vết thương có rách, cho dù có chết ta cũng vẫn sẽ yêu ngươi, yêu ngươi..." Đoan Mộc Ly cúi người hôn Triển Thiên Bạch, hung hăng áp đảo Triển Thiên Bạch trên giường. ... Lâm Tuyết Nguyệt cướp một con khoái mã, ước chừng chạy ba ngày đường mới vượt qua quốc thổ của Nam Sở, tới Phiên Ba Quốc. Tin tức nhiệm vụ thất bại hắn đã dùng bồ câu đưa tin truyền tin trước cho chủ nhân của hắn— Đại Hoàng tử Phiên Ba Quốc Viêm Diệm. Ngưa đã mệt đến độ không chạy nổi nữa, bản thân Lâm Tuyết Nguyệt cũng gầy hơn vài vòng, khoảnh khắc đến Phiên Ba Quốc, hắn bịch một tiếng lập tức ngã xuống. Một khắc trước khi ý thức hoàn toàn chìm xuống, hắn dường như nhìn thấy một đám hắc y nhân mơ hồ lại quen thuộc đi về phía hắn, bên hông mỗi người đều đeo lệnh bài của Đại Hoàng tử. "Là tới... Giết ta... Sao?" Đôi môi nứt nẻ khô khốc phát ra một tiếng nỉ non suy yếu đến mức gần như biến mất, khóe miệng Lâm Tuyết Nguyệt giương lên, nở nụ cười tan thành trăm mảnh. Vương phủ. Triển Thiên Bạch đang dốc lòng tập đọc bí tịch võ công trong Tàng Thư Các. Lúc này, một chén trà bốc hơi nóng tỏa hương thơm mát được đưa đến bên tay hắn. Triển Thiên Bạch ngẩng đầu, không ngoài dự đoán thấy được khuôn mặt tuấn tú quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. "Hạ triều rồi?" "Ừm." Đoan Mộc Ly gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Triển Thiên Bạch. "Vẻ mặt sao lại ngưng trọng như vậy!" Triển Thiên Bạch nhìn ra được tâm tình Đoan Mộc Ly không tốt, có chút tò mò, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Trước khi giải đáp nghi vấn trong lòng Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly nặng nề thở ra một hơi, "Bên phía Tuyết Nguyệt kia ta phái người đuổi theo, nhưng hai ảnh vệ phái đi đều bị giết chết." Mi mắt đột nhiên giương lên, Triển Thiên Bạch không nhịn được mở miệng: "Lâm Tuyết Nguyệt... Công phu không tồi!" "Lời hắn nói với chúng ta lúc trước kia, vẫn là tránh nặng tìm nhẹ đi. Ví dụ như... Sau này hắn làm sao từ một gã nam sủng lại biến thành gian tế? Một thân võ nghệ là do ai huấn luyện ra?" Biết Đoan Mộc Ly tò mò, nhưng Triển Thiên Bạch lại vỗ vỗ bả vai Đoan Mộc Ly, "Ta ngược lại cảm thấy... Chuyện này Lâm Tuyết Nguyệt không muốn nói, ngươi cũng không cần thiết phải truy vấn." Bởi vì đó nhất định sẽ không phải là một đoạn kí ức vui vẻ gì. Phiên Ba Quốc. Trong tẩm cung vàng son lộng lẫy của Đại Hoàng tử. Viêm Diệm đang ngồi trên tháp hoàng kim trải da hổ ăn nho xanh tươi mát ngọt ngào, ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, hai cánh môi mỏng bóng láng màu anh đào hơi mở ra, vài sợi tóc dài màu vàng nhạt rơi xuống lộ ra bên ngoài đầu vai trắng sữa, rực rỡ chói mắt như kim sức đeo trên cổ. Bốp! Bốp! Tiếng roi da quất vào máu thịt vang lên không dứt bên tai, mỗi một tiếng vang, trên khuôn mặt lười biếng tinh xảo của Viêm Diệm sẽ để lộ ra biểu tình say mê. "A!" Lâm Tuyết Nguyệt ra sức cắn môi dưới, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết không nói thành lời. Tiếng roi da quất cùng tiếng kêu đè nén thảm thiết luân phiên nhau vang lên, đối với Viêm Diệm mà nói chính là một chương nhạc hoa lệ nhất. Chó làm hỏng chuyện bị chủ nhân trừng phạt— Đây là loại thời điểm hắn hưởng thụ nhất. Lâm Tuyết Nguyệt đã bị roi quất ước chừng ba canh giờ, ngất xỉu giữa chừng sẽ bị nước ớt giội tỉnh. "Tuyết Nguyệt, ngươi biết sai rồi sao?" Đôi mắt hẹp dài lại lười biếng như mèo con, đuôi mắt nhíu nhíu, Viêm Diệm giơ ly rượu nho bằng vàng về phía Lâm Tuyết Nguyệt. "Nô tài... Biết sai..." Trên mặt Lâm Tuyết Nguyệt không chút huyết sắc, suy yếu đến độ tùy thời đều có thể chết. "Thật ngoan." Ánh mắt Viêm Diệm nheo lại, bộ dáng cười đến vô cùng vui vẻ, không chút bận tâm khoát tay chặn lại với người hành hình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]