Tần Y Miểu vốn là người giỏi thi thơ, đến lượt nàng, nàng tự nhiên thoải mái bước ra, sau khi cung kính hành lễ, nàng mỉm cười, mở miệng nói,
”Thanh thiên hữu nguyệt nguyệt kỷ thì,
Ngã kim đình bôi nhất vấn chi?
Nhân phàn minh nguyệt bất khả đắc,
Nguyệt hành khước dữ nhân tương tùy?
Kiểu như phi kính lâm đan khuyết,
Lục yên diệt tẫn thanh huy phát?
Đãn kiến tiêu tòng hải thượng lai,
Ninh tri hiểu hướng vân gian một?
Bạch thỏ đảo dược thu phục xuân,
Thường nga cô tê dữ thùy lân?
Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt,
Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân.
Cổ nhân kim nhân nhược lưu thủy,
Cộng khán minh nguyệt giai như thử.
Duy nguyện đương ca đối tửu thì,
Nguyệt quang trường Tần kim tôn lý.”
Tần Y Miểu vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đó đều thán phục.
”Thật không hổ là kinh thành đệ nhất tài nữ! Bài thơ này quả thật là xuất sắc!”
”Đúng vậy, đúng vậy, mọi người xem, tính đến bây giờ, bài thơ Tần tiểu thư làm là hay nhất rồi, ta thấy hôm nay chắc chắn là Tần tiểu thư đứng nhất ở vòng thi tài học này.”
Ngay cả Tư Đồ Lăng Chí đang ngồi trên long ỷ, sau khi nghe được bài thơ của Tần Y Miểu, cũng không nhịn được mở miệng thán phục.
”Tuyệt diệu, tuyệt diệu, tuyệt diệu, quả thật là tuyệt diệu. Toàn bài thơ là từ rượu viết đến trăng, từ trăng quy về rượu, trong đó nhiều lần so sánh giữa người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-truong-nu/2311348/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.