Lạc Hà viện cách Khả Nhân cư cũng không xa, Triệu Khả Nhiên mang theo Cầm Hương và Thi Hương đi không bao lâu, cũng đã đến Lạc Hà viện.
Một bước vào tiểu viện này, trong lòng Triệu Khả Nhiên nhịn không được cảm thán, mặc dù diện tích viện này không lớn, nhưng lại rất khác biệt, hoa cỏ trồng trong sân rất nhiều loại quý hiếm.
“Vương phi, xem ra Nhàn Lạc rất có thủ đoạn!” Cầm Hương mở miệng nói, “Đơn giản chỉ nhìn chỗ ở của nàng, là có thể biết, nàng rất được sủng ái. Mặc dù thân phận thấp, nhưng vẫn có thể một mình ở viện như vậy.”
“Cho nên nàng bắt đầu muốn giãy giụa!” Mặc dù trên mặt Triệu Khả Nhiên treo nụ cười, nhưng đáy mắt cũng không có chút nụ cười, “Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn lấy lệ với ta! Mặc kệ hỏi nàng cái gì, nàng đều không biết, không rõ ràng lắm.”
“Đúng vậy!” Thi Hương ở bên cạnh cũng cười mở miệng nói, “Xem ra là bởi vì tình cảnh bây giờ thay đổi, cho nên lòng người cũng bắt đầu thay đổi! Người như vậy, cũng không thể tin.”
“Điểm này, bổn vương phi cũng biết.” Triệu Khả Nhiên cười, “Ta nuôi một con chim hoàng yến, nhưng nàng không báo đáp ta, mà lại muốn giãy thoát, thật đúng là không ngoan!”
“Vậy vương phi, bây giờ chúng ta phải đi gặp con chim hoàng yến sao!” Cầm Hương nóng lòng muốn thử, “Nếu nàng ta muốn chạy trốn, vậy nên cảnh cáo nàng một chút, cho nàng biết rốt cuộc chủ nhân của nàng là ai!”
Triệu Khả Nhiên cười không đáp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-truong-nu/2311258/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.