Ở trong sân của trại tị nạn, Dương Tử Khâm theo sau một vị binh sĩ ngồi học cách đánh lửa để đốt lên lửa trại. Giờ nàng nhàm chán quá rồi, thôi thì nàng học nhóm lửa để sau này về Đông các tự nhóm lửa nướng khoai cũng được.
Dương Tử Khâm sau khi khiến cho mặt mình lem luốc toàn bụi rốt cuộc cũng tự mình nhóm lên một đống lửa. Nàng vô thức chùi thêm một đường than trên trán, thảy một củ khoai vào đám lửa rồi ngồi đợi khoai chín.
Từ Chi Ân đứng đằng sau nhìn nàng với khuôn mặt tối sầm. Hắn tức giận, lần đầu tiên trong đời hắn tức giận đến mức này. Hắn nghe nói chiều nay nàng vào lều của Tam hoàng tử rồi đi ra đến trước cửa lều hắn nhưng lại chần chừ mãi rồi không vào. Tất mấy lời nàng nói với Tam hoàng tử hắn cũng nghe thấy rồi, vậy nên nàng đến chỗ Tam hoàng tử hắn cũng không nói gì đi. Nhưng còn hắn thì sao? Nàng không có gì cần nói với hắn sao. Nhưng nhìn Dương Tử Khâm khẽ xoa xoa tay vì gió lạnh hắn lại mềm lòng, hắn từ bỏ cơn tức giận của bản thân. Từ Chi Ân cầm theo một tấm khăn choàng đi tới nhẹ nhàng phủ lên người Dương Tử Khâm.
Dương Tử Khâm giật mình lấy hai tay giữ khăn rồi quay sang nhìn, khi nhận ra là Từ Chi Ân thì nàng thoáng sững người.
Từ Chi Ân lấy khăn tay trong ngực ra đưa cho nàng: "Mau lau đi, trông nàng như mèo hoa ấy."
Dương Tử Khâm xấu hổ cười nhỏ giọng từ chối rồi lấy khăn tay của mình ra lau mặt. Trên người nàng vẫn còn một chiếc khăn tay chưa trả được đây, nếu nàng nhận thêm một chiếc khăn tay nữa sẽ không biết bao giờ mới có thể trả lại được mất.
Tay Từ Chi Ân khựng lại giữa không khí, nhìn Dương Tử Khâm quay người lau mặt hắn cũng đành cất khăn tay đi. Rõ ràng là hắn đã chọc nàng ở đâu rồi nên nữ tử này mới cứ đối xử với hắn thế này. Vậy mà còn nói gì là đã từng thích hắn, nhìn biểu hiện của nàng từ lúc hắn gặp nàng đến giờ có khoảng khắc nào giống nàng thích hắn chứ. Nhưng nếu không hỏi nàng hắn nghĩ hắn sẽ điên mất. Những suy nghĩ trằn trọc trong đầu, cả những rộn rạo trong lòng đã giày vò hắn mấy ngày nay. Từ thời khắc nàng hét lên với hắn là đã từng có tình cảm với hắn, hắn biết mình không thể cứ thế chết đi được. Hắn muốn hỏi nàng, phải tỉnh dậy để hỏi nàng. Có thật là nàng có tình cảm với hắn không? Từ lúc nào? Tại sao hắn lại không nhìn ra được một chút nào?
Dương Tử Khâm cứng đờ người. Có những việc, phải đối mặt, nếu không sẽ trở thành một cánh cửa mãi mãi không thể qua được, mà nàng còn là người mở cánh cửa đó ra trước nữa.
Đúng vậy, làm sao lại thành đã từng chứ.
Từ lúc Tề Thu Ngọc mất, những lời trong đêm cuối mà Tề Thu Ngọc nói cứ thế vang vọng trong đầu nàng, nàng đã thật sự dùng một khoảng lặng để hỏi bản thân, liệu rằng nàng có thật sự bỏ được tình cảm này của mình không. Câu trả lời là, có thể.
Nàng thích Từ Chi Ân, hắn từng là ánh trăng thanh dịu trong lòng nàng, trong trẻo lại nhẹ nhàng. Là Thời vương thế tử thanh cao không nhiễm bụi trần, luôn có thế giới của riêng mình, cách biệt với ngoại cảnh. Là người mà mỗi lần nàng nhìn thấy đều cảm giác như ánh trăng đó đang chiếu nhẹ vào tim nàng, khiến nàng chỉ muốn đem nó cất giấu không cho ai biết. Nhưng từ lúc nào đã không còn là vậy nữa? Từ lúc nào ánh trăng đó đã không còn có thể chiếu tới mọi ngóc ngách trong tim nàng nữa. Từ lúc nào hắn đã bước từ thế giới riêng của hắn ra ngoài rồi. Không phải đến tận bây giờ nàng mới từ bỏ tình cảm của mình, nàng đã từ bỏ ngay từ khi bắt đầu rồi. Ngay từ khoảnh khắc Dương Tử Khâm thích Từ Chi Ân ấy, nàng đã biết trước kết cục của đoạn tình cảm ấy.
Nàng thích Từ Chi Ân. Nhưng chỉ cần nghĩ đến tương lai đầy mệt mỏi ấy, tương lai mà nàng nghĩ tình cảm của mình không thể trở thành chỗ dựa được ấy, nàng chấp nhận từ bỏ. Nàng không có đủ tự tin để có thể đấu tranh với nó.
Nhưng Dương Tử Khâm nhận ra được thay đổi, lúc trước, dù nàng biết mình sẽ không thể gả cho Từ Chi Ân, nàng vẫn đem theo suy nghĩ đến tận lúc mình gả cho người khác, Từ Chi Ân vẫn sẽ trở thành một khoảng bí mật trong tim nàng mà.
Nhưng bây giờ lại không còn đến mức thế nữa rồi, nàng giờ đây có thể thật sự đặt được tình cảm ấy của mình xuống. Nàng có lẽ có thể dừng thích Từ Chi Ân rồi. Nàng cũng không biết từ khoảnh khắc nào, từ lúc nàng tỉnh mộng ở Bách Hoa Viên hôm đó chăng, từ lúc Từ Chi Ân bắt đầu bước ra thế giới của hắn chăng, hay chỉ vì nàng thất vọng khi hắn vì Đồng Hiên mà quỳ xuống ở Trường Nhật điện ngày đó thôi.
Nàng cũng không biết nữa, dù sao mọi thứ cũng không còn quan trọng nữa rồi. Từ giờ trở đi, Dương Tử Khâm có lẽ có thể thoải mái mà đóng lại cánh cửa này rồi.
Ông trời có lẽ cũng có khoảnh khắc giống với hoàng đế, cũng cảm thấy mình quá nhàm chán nên phải chiếu cố tới sinh linh vạn vật bị bỏ quên. Mà cuộc sống tẻ nhạt của Dương Tử Khâm là một trong những thứ may mắn được chiếu cố đó. Từ lúc đó nàng cảm thấy cuộc sống của mình cũng như tất cả những dự tính của nàng đều bị thay đổi rồi.
Tuy sau đó nàng cũng cảm thấy muốn oán trách, vì nàng yêu cuộc sống tẻ nhạt của mình, thỉnh thoảng mới đi tìm bằng hữu, đóng cửa trải qua thế giới bình lặng của mình, đi theo những suy tính trước đó của mình. Nhưng nàng cũng rất cảm tạ ông trời đã để nàng có thể có cơ hội tới trại tị nạn giúp đỡ mọi người, trải qua một cuộc sống hoàn toàn khác, một cuộc sống tự do khác lạ mà nàng trước đây không thể trải qua. Dương Tử Khâm nắm chặt lấy khăn choàng, ánh lửa nhảy múa phản chiếu lên mắt nàng nhưng lại không chạm tới đáy mắt nàng: "Đúng vậy, tiểu nữ không còn mến mộ ngài nữa rồi."
Từ Chi Ân vốn cũng biết câu trả lời rồi, nếu không nàng cũng sẽ không nói đã từng, nhưng khi nghe nàng chính miệng khẳng định, lồng ngực hắn như nghẹn lại một ngụm khí, không lên cũng không xuống, kẹt cứng ngay giữa ngực hắn, khiến hắn hô hấp khó khăn: "Tại sao?"
Dương Tử Khâm cụp mắt nhàn nhạt cười: "Vì sẽ không có kết quả, sẽ không có một kết thúc nào tốt đẹp cho đoạn tình cảm này cả."
"Nàng chưa thử kiên trì sao biết sẽ không có kết quả được chứ?" Từ Chi Ân gấp gáp hỏi nàng.
"Ngài có thể cưới ta làm chính thê không?" Dương Tử Khâm hỏi ngược lại hắn, hy vọng Từ Chi Ân có thể hiểu ra vì sao. Khi nghe câu hỏi của Dương Tử Khâm, Từ Chi Ân trầm mặc. Từ Chi Ân vốn là người thông minh, hắn làm sao không hiểu nàng muốn nói gì. Hắn nhìn nàng, mỉm cười chua chát: "Chẳng giống gì cả, nàng chẳng giống đã từng thích ta gì cả Dương Tử Khâm."
Dương Tử Khâm cảm thấy nực cười, hình như câu này có chút quen tai, nàng đã từng nghe ai nói rồi chăng. Nhưng là nàng sai hay mọi người nhầm. Nàng cũng từng thích một người, nhưng tại sao ai cũng phủ định tình cảm của nàng. Đâu thể nói không thể hiện ra thì là không thích chứ, mọi người làm sao vậy.
"Thế tử, ngài thích tiểu nữ sao? Tại sao lại là tiểu nữ?" Dương Tử Khâm không nao núng nhìn thẳng vào mắt Từ Chi Ân hỏi, nàng cũng không ngờ, hóa ra bây giờ nàng đã có thể bình thản mà đối mặt như vậy.
Từ Chi Ân biết mình bắt đầu thích Dương Tử Khâm từ sau lần hiến vũ đó, sau đó khi hắn cứ nhìn ngắm mãi bức tranh nữ tử mặc hồng vũ y mang theo ánh mắt bi thương đó cứ khiến trái tim hắn thổn thức không thôi. Từ Chi Ân từ lúc bắt đầu vẫn chưa từng rời mắt khỏi Dương Tử Khâm, hắn cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, chân thành: "Từ sau vũ khúc "Hồng mai khúc" đó." "Thế tử, sau này nếu ngài gặp được một nữ tử khác xinh đẹp hơn, khiến ngài rung động hơn thì sao? Tử Khâm bất tài, không nghĩ bản thân mình có thể chống chọi được trong hậu viện của ngài. Thế tử, Dương Tử Khâm đời này không mong bản thân mình gả được cho người chỉ một đời một kiếp một mình ta như công chúa. Nhưng tiểu nữ nguyện làm thê kẻ hàn vi chứ không làm thϊếp quý tộc." Càng nói âm thanh của Dương Tử Khâm càng trở nên cứng rắn.
Từ Chi Ân nhìn sang hướng khác né tránh ánh mắt của Dương Tử Khâm, ánh mắt của nàng quá kiên định. Kiên định đến mức khiến hắn sợ hãi, khiến hắn cảm thấy cả đời này cũng không thể dùng bất cứ cách nào lung lay nàng.
Hắn cố hít một ngụm khí lạnh: "Dương Tử Khâm, trong lòng nàng ta là gì?"
Dương Tử Khâm ngẩng lên nhìn bầu trời khẽ thở ra: "Ngài là ánh trăng trên bầu trời kia, chỉ có thể nhìn, không thể chạm tới" Từ Chi Ân trầm ngâm mất một lúc, âm thanh như nghẹn lại trong ngực: "Vậy Hạ Vân Hiên thì sao?"
Dương Tử Khâm bật cười, vị này cũng nghĩ nàng và Hạ Vân Hiên là một đôi thật đấy à, nàng hào phóng đem thêm mấy người cùng miêu tả: "Đông Kinh tứ đại tài tử. Vũ vương gia là mặt trời rực rỡ, ấm áp. Định An Hầu giống như gió giữa trận mạc, tự do, tiêu sái. Ngài là mặt trăng, trong lành, dịu nhẹ. Vân Hiên ca là giọt sương sớm, mát lạnh, nhưng cũng dễ vỡ, cần sự bảo vệ nhất. Đó là suy nghĩ của tiểu nữ."
Từ Chi Ân nghe nàng miêu tả càng chắc chắn người nàng thích là Hạ Vân Hiên: "Vậy nàng thích gì nhất?"
Dương Tử Khâm tì cằm lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn ánh lửa: " Nếu là tiểu nữ, tiểu nữ sẽ thích mây hơn".
Dương Tử Khâm nói xong chợt thấy nhớ mấy đám mây ở Đông các của nàng. Bầu trời ở đây rộng lớn hơn Đông các của nàng, nhưng lại rộng lớn quá, nàng sợ, sợ mình sẽ quen với sự tự do này, rồi khi sau này cuộc đời nàng chỉ có thể gắn với bầu trời của một đình viện nào đó, nàng sẽ trở nên khao khát sự rộng lớn khoáng đãng này. "Nếu ta lấy nàng làm chính thê thì sao?" Từ Chi Ân cúi đầu thì thào, giống như hỏi nàng, lại giống như hỏi mình.
Dương Tử Khâm nghe thấy Từ Chi Ân nói liền quay ngoắt sang tròn mắt nhìn hắn. Nếu không phải tai nàng có vấn đề thì chính là hắn điên rồi. Nam nhân này có hiểu bản thân mình đang nói gì không?
Nàng lắc đầu: "Ngài sẽ không," Rồi lại không chắc chắn mà hỏi lại: "Đúng không?"
Từ Chi Ân cúi đầu khiến Dương Tử Khâm không nhìn ra được biểu cảm của hắn. Nàng có chút thảng thốt nhưng thấy hắn im lặng nên nàng coi như hắn đồng ý.
Dương Tử Khâm không nhìn Từ Chi Ân nữa, nàng quay người lấy que củi khều củ khoai từ trong đống lửa ra chậm rãi bóc ăn.
Từ Chi Ân không thể nào lấy nàng làm chính thê. Trước không nói dù hắn đồng ý nhưng Thời vương phi sẽ đồng ý sao? Nữ nhi của thất phẩm ngự sử, gả cho con trai bà làm thϊếp đã gọi là trèo cao rồi. Sau là còn Đồng Hiên ở đó, lời hắn nói ra chính là thiên lý khó dung. Mà ở nơi ánh lửa không chiếu tới, một tia sáng âm thầm len lói lên trong ánh mắt của Từ Chi Ân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]