Ở trong sân của trại tị nạn, Dương Tử Khâm theo sau một vị binh sĩ ngồi học cách đánh lửa để đốt lên lửa trại. Giờ nàng nhàm chán quá rồi, thôi thì nàng học nhóm lửa để sau này về Đông các tự nhóm lửa nướng khoai cũng được.
Dương Tử Khâm sau khi khiến cho mặt mình lem luốc toàn bụi rốt cuộc cũng tự mình nhóm lên một đống lửa. Nàng vô thức chùi thêm một đường than trên trán, thảy một củ khoai vào đám lửa rồi ngồi đợi khoai chín.
Từ Chi Ân đứng đằng sau nhìn nàng với khuôn mặt tối sầm. Hắn tức giận, lần đầu tiên trong đời hắn tức giận đến mức này. Hắn nghe nói chiều nay nàng vào lều của Tam hoàng tử rồi đi ra đến trước cửa lều hắn nhưng lại chần chừ mãi rồi không vào. Tất mấy lời nàng nói với Tam hoàng tử hắn cũng nghe thấy rồi, vậy nên nàng đến chỗ Tam hoàng tử hắn cũng không nói gì đi. Nhưng còn hắn thì sao? Nàng không có gì cần nói với hắn sao.
Nhưng nhìn Dương Tử Khâm khẽ xoa xoa tay vì gió lạnh hắn lại mềm lòng, hắn từ bỏ cơn tức giận của bản thân. Từ Chi Ân cầm theo một tấm khăn choàng đi tới nhẹ nhàng phủ lên người Dương Tử Khâm.
Dương Tử Khâm giật mình lấy hai tay giữ khăn rồi quay sang nhìn, khi nhận ra là Từ Chi Ân thì nàng thoáng sững người.
Từ Chi Ân lấy khăn tay trong ngực ra đưa cho nàng: "Mau lau đi, trông nàng như mèo hoa ấy."
Dương Tử Khâm xấu hổ cười nhỏ giọng từ chối rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-thu-nu/2563168/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.