Sau bữa tối, Dương Tử Khâm ngồi ôm chân sưởi lửa. Nàng đã ngủ hai ngày rồi nên hôm nay lại không ngủ được nữa. Thời gian trôi nhanh thật, đến trung thu cũng qua được gần nửa tháng rồi. Trung thu vốn là Tết đoàn viên, trung thu năm nay của nàng là những ngày đầu phát hiện ra bệnh dịch, mọi người đều đang bù đầu ở lều trị thương, làm gì còn ai nhớ được trung thu là gì chứ.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Dương Tử Khâm khẽ bật cười, trung thu năm ngoái không phải Hạ tiểu tướng quân còn nằm ở con ngõ nhỏ cạnh Vọng Đăng Đài hay sao. Năm nay chắc là huynh ấy nằm trên giường dưỡng thương rồi. Không biết năm sau huynh ấy còn định nằm ở đâu nữa.
Tứ hoàng tử vừa đi tới đã thấy Dương Tử Khâm ngồi cười ngốc một mình: "Tử Khâm cô nương đang nhớ tới vị lang quân nào mà lại cười vui vẻ đến vậy."
Dương Tử Khâm ngồi dịch qua một bên nhường chỗ cho hắn: "Điện hạ có thể gọi ta bình thường lại được không? Ngài cứ như vậy đến lúc trở về trong kinh thành sẽ quen miệng đó."
Tứ hoàng tử ôm mặt than vãn: "Hồi cung....hay ta tranh thủ lúc này trốn luôn nhở?"
Dương Tử Khâm gật đầu như khích lệ hắn: "Ngài đi đi, rồi bệ hạ sẽ hạ lệnh tìm ngài, đến lúc đấy đừng nói đặt chân vào giang hồ, đến đặt chân ra đường ngài cũng chẳng làm được."
Tứ hoàng tử méo mặt, nghĩ đến khung cảnh đó hắn rùng mình ôm lấy vai mình. Hắn quay ngoắt sang đổi chủ đề: "Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-thu-nu/2563167/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.