Lều trị bệnh thật sự đã loạn thành một đoàn, so với ngày đầu tiên chỉ hơn không kém. Người dân đứng vây quanh lều trị thương, còn binh lính thì đứng vòng quanh họ. Dương Tử Khâm nhờ một người tránh ra để bản thân bước vào.
Đại thẩm lớn tiếng hét: "Mọi người! Tử Khâm cô nương tới rồi!"
Mọi người liền lập tức quay người chạy tới chỗ Dương Tử Khâm: "Tử Khâm cô nương! Có chuyện gì xảy ra thế? Có phải có dịch bệnh rồi không?"
Dương Tử Khâm đột ngột bị bao vây khiến nàng hốt hoảng đến luống cuống chân tay, cũng không nói được câu nào.
Xa xa còn có tiếng các cô nương đang khóc: "Có phải chúng ta sắp chết rồi không?"
Một vài người cố xông ra ngoài hét lên: "Mấy người đó muốn nhốt chúng ta ở đây rồi gϊếŧ chết chúng ta đó! Các huynh đệ, chúng ta xông vào thành, nếu muốn chết phải kéo mấy người cao cao tại thượng trong kia cùng chết!"
Đoàn người ùa ra ngoài khiến cho Dương Tử Khâm đột ngột bị xô đẩy, đám đông cứ thế chèn ép khiến Dương Tử Khâm bị đẩy đến quay tròn giữa dòng người, nàng đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Tam hoàng tử một tay kéo Dương Tử Khâm ra sau lưng một bên gằn giọng hét: "Người đâu! Cản đám người này lại! Ai bước một bước ra khỏi trại lập tức gϊếŧ!"
Lời của tam hoàng tử khiến cho đám đông càng kích động, liên tục gào thét không thôi.
Dương Tử Khâm mới phản ứng lại sau cơn chóng mặt, nàng lấy tay bịt tai, hít một hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-thu-nu/2563163/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.