"Tiêu thái tử phi nói đùa, con nối dõi của Hoàng Thượng mới là nhân trung long phụng, hài tử của ta và vương gia không đáng nhắc tới." An Cửu thong dong ứng đối, hoàn toàn không dám lơi lỏng. Từ khi biết thân phận của Tiêu Văn Tuệ, càng ngày nàng càng cảm thấy bà ta nguy hiểm.
Tiêu Văn Tuệ bật cười, đảo mắt nhìn Bắc Sách: "Vương gia, tính tình vương phi ta thật sự rất thích, chờ vương phi sinh tiểu vương tử, ta sẽ chuẩn bị một phần hạ lễ, đến lúc đó hi vọng vương gia đừng ghét bỏ."
Bắc Sách sao lại không nhìn ra An Cửu đề phòng vị Tiêu thái tử phi này, trong lòng không khỏi nghi ngờ, tuy nhiên trên gương mặt tuấn tú vẫn nở nụ cười nhẹ, cung kính mà xa cách: "Tiểu nhi phúc mỏng, không dám làm phiền Tiêu thái tử phi quan tâm."
Tiêu Văn Tuệ giật mình, có vẻ không vui, chăm chú nhìn Bắc Sách nửa ngày, bà ta đột nhiên thay đổi chủ đề: "Ta ở Lăng Tiêu Cung nhiều năm như vậy, lần này sinh thần của Sùng Ninh công chúa, Hoàng Thượng cuối cùng cũng cho phép ta ra ngoài, chủ yếu là Hoàng Thượng nể tình ta có công chiếu cố Nhàn phi nương nương và tiểu hoàng tử. Nhàn phi nương nương, đa tạ ngươi."
"Tiêu thái tử phi nói gì vậy? Nếu không nhờ Tiêu thái tử phi quan tâm, chỉ sợ bổn cung và hoàng nhi sớm đã..." Nói đến đây, Nhàn phi đột nhiên dừng lại, nghĩ mà sợ.
"Có điều, hoàng cung này qua hơn hai mươi năm, tất cả đều thay đổi." Tiêu Văn Tuệ u sầu nói.
Thay đổi sao?.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400829/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.