Chương trước
Chương sau
Tiêu Văn Tuệ nhìn miếng ngọc bội vỡ vụn kia, sau đó nhìn An Cửu: "Sao con biết đây là đồ của ta!"
An Cửu nở nụ cười, mở tay ra, hoa văn trên ngọc bội hiện lên càng rõ ràng.
"Tiêu di nương, hoa trên ngọc bội này đúng là hiếm thấy, nếu An Cửu chưa từng tới Lăng Tiêu Cung, e rằng cũng không nhận ra đóa hoa mỹ lệ này. Lăng Tiêu Cung được đặt tên theo hoa lăng tiêu, năm đó tiên đế nhổ hết hoa lăng tiêu trong cung để trồng ở Lăng Tiêu Cung, cho nên rất nhiều người đều không biết nó đẹp cỡ nào, mà ở Lăng Tiêu Cung này tùy ý cũng có thể thấy nó!"
"Chỉ dựa vào hoa lăng tiêu ở Lăng Tiêu Cung con đã kết luận đây là ngọc bội của ta? Trong hoàng cung tuy chỉ có Lăng Tiêu Cung trồng hoa lăng tiêu, nhưng người thích hoa lăng tiêu không hề ít, huống hồ ngoài cung cũng có thể thấy hoa lăng tiêu không phải sao?"
An Cửu khẽ cười.
Đỗ Nhược Khanh nói năm ấy bà ta gặp người kia ở hoàng cung, nhưng... Nàng nhìn Tiêu Văn Tuệ, Tiêu Văn Tuệ là kẻ giết mẫu phi Bắc Sách sao? Tại sao chứ?
Mẫu phi của Bắc Sách là Bắc vương phi, mà Tiêu Văn Tuệ chẳng qua là một cung phi thất sủng bị vứt bỏ ở lãnh cung, giữa họ có thể có giao thoa gì, có quan hệ lợi hại gì khiến bà ta phải giết mẫu phi của Bắc Sách?
Thắc mắc này càng đoán An Cửu càng không tìm được đáp án. Nàng trầm mặc một lúc, tiếp tục: "Đúng, chỉ dựa vào cái này ta không thể kết luận bà là chủ nhân của miếng ngọc bội, tuy rằng khi nãy ở đình hóng gió giọng của phụ nhân kia khác với giọng của ngươi, nhưng ta vẫn biết đó là bà. Bà còn nhớ lần đầu bà mời ta vào phòng của bà không?"
"Đương nhiên nhớ, bởi vì thích con cho nên ta đã sai thị vệ mới con vào phòng hàn huyên tâm sự, hôm đó là đêm trừ tịch." Tiêu Văn Tuệ vẫn vô cùng bình tĩnh.
"Đúng, đêm trừ tịch đó bà mời ta vào phòng bà ngồi một lát, trong phòng của bà cũng có hoa văn tương tự, chẳng lẽ Tiêu di nương quên rồi sao?" An Cửu gằn từng chữ.
Dứt lời, quả nhiên thấy Tiêu Văn Tuệ sửng sốt, nhưng chớp mắt, trên gương mặt lại nở nụ cười: "Ta đúng là đã coi thường con, không ngờ con lại tinh tế tỉ mỉ đến thế, ngay cả ta cũng quên rằng hoa văn thêu trên rèm che cũng là hoa lăng tiêu, nhưng nếu ta nói với con ta chỉ đơn thần thích hoa lăng tiêu thôi thì sao?"
An Cửu híp mắt, nàng đã sớm đoán được Tiêu Văn Tuệ sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy. Nhìn Tiêu Văn Tuệ, nàng đột nhiên bước lên: "Mạo phạm rồi, Tiêu di nương!"
Lúc nói chuyện, An Cửu đã vén vạt áo của Tiêu Văn Tuệ lên, Tiêu Văn Tuệ không kịp phòng bị, đến khi hoàn hồn, An Cửu đã nhìn chằm chằm đôi giày của mình.
Nàng nhếch mép cười: "Tiêu di nương, đúng là trùng hợp, bùn đất trên giày của bà giống với giày của An Cửu đều không phải ở trong cung. Bà nói xem có phải rất trùng hợp không?"
Chùa Phúc Linh ở ngoài thành, hôm nay vì trời đổ mưa nên bùn lầy dưới đất vẫn chưa khô, khi nãy phụ nhân xuất hiện ở đình hóng gió cũng khó tránh dính chút bùn lầy, mà bùn lầy này trong cung không có.
Phụ nhân kia được hắc y nhân đưa đi chỉ mới một lát, nàng đã đuổi về, mà thời điểm nàng tới Lăng Tiêu Cung lại phát hiện Tiêu Văn tuệ cùng mọi người quỳ trước mặt Tĩnh Phong Đế, nàng cược bà ta không có nhiều thời gian để đổi giày.
Mà quả nhiên kết quả là nàng cược thắng, không phải sao?
Tiêu Văn Tuệ cau mày, thời điểm nhìn thẳng vào mắt An Cửu, bà ta vẫn nở nụ cười từ ái như lúc đầu: "Ta đã nói ta thích ngươi, thích sự thông minh cổ quái của con, không sai, ngọc bội này đúng là của ta, không phải con định trả lại ta sao? Vậy đưa ta đi!"
Lúc này, Tiêu Văn Tuệ không cần giấu giếm, bà ta vươn tay, ôn hòa nhìn An Cửu.
An Cửu suy tư một hồi, cuối cùng vẫn trả ngọc bội vỡ vụn cho Tiêu Văn Tuệ. Tuy sớm đã đoán ra chủ nhân của ngọc bộ là bà ta, nhưng bây giờ chính miệng bà ta thừa nhận, lòng nàng vẫn không có cách nào bình tĩnh.
Thật sự là bà ta sao?
Chủ nhân đứng sau Thượng Quan Liên, người không thoát khỏi liên quan tới cái chết của mẫu phi Bắc Sách mà Đỗ Nhược Khanh nói là bà ta!
An Cửu hít sâu một hơi, nhàn nhạt hỏi: "Tại sao? Tại sao bà lại sai Thượng Quan Liên kích động Bách Lý Khiên tạo phản, đồng thời bảo Thượng Quan Liên báo tin cho ta?"
Tiêu Văn Tuệ này dường như có quá nhiều bí mật khiến người ta không thể nắm bắt.
Tiêu Văn Tuệ thưởng thức ngọc bội vỡ vụn trong tay: "Bách Lý Khiên tạo phản, Hoàng Thượng sẽ càng coi trọng con và Bắc vương gia, đây là chuyện tốt với cả con và Bắc vương gia không phải ư?"
"Nhưng bà và ta không thân không thích, tại sao bà phải giúp chúng ta?" Ánh mắt sắc bén của An Cửu khóa chặt Tiêu Văn Tuệ. Nàng không tin bà ta sẽ vô duyên vô cớ giúp họ, nàng thậm chí có một dự cảm dường như thứ liên lụy trong đó là điều nàng không muốn thấy.
Tiêu Văn Tuệ nhìn thẳng vào mắt An Cửu: "Bởi vì... Ta thích con!"
Thích nàng?
Thật nực cười, nếu nàng tin đáp án này chẳng phải là quá ngu ngốc sao?
Nàng biết dù hỏi thế nào, Tiêu Văn Tuệ sẽ không nói cho nàng biết đáp án, nhưng có một điều nàng đã nhìn thấy, đó là Tiêu thái tử phi sống trong Lăng Tiêu Cung này không phải nhân vật đơn giản.
Bà ta sai Thượng Quan Liên kích động Bách Lý Khiên tạo phản, đây là một cái bẫy, trong cái bẫy này bà ta diệt trừ được thái tử và Ngọc hoàng hậu, khiến họ không còn cơ hội xoay người, nhưng lý do của tất cả việc này là gì?
Là một cung phi, còn là một cung phi bị vứt bỏ, điều gì đã khiến bà ta phải tính kế như vậy?
Bà ta muốn báo thù sao?
Năm đó Tiêu gia liên quan đến việc Tề Vương mưu loạn bị Tĩnh Phong Đế giết hết, đây cũng là khả năng!
Đột nhiên nàng nghĩ đến một giả thiết, lòng rét run.
Bà ta vì ngôi vị hoàng đế?
Nhưng Tiêu thái tử phi chỉ sinh được Sùng Ninh công chúa, cho dù bà ta vì ngôi vị hoàng đế thì cũng cần một người có thể danh chính ngôn thuận thừa kế ngôi vị đó không phải sao?
Người danh chính ngôn thuận...
Trong đầu An Cửu quanh quẩn mấy chữ này, đột nhiên trong bóng đem truyền tới tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang vọng khắp Lăng Tiêu Cung, An Cửu bắt giữ được gì đó, sắc mặt thay đổi.
Người danh chính ngôn thuận?
Nhàn phi cô cô không phải vừa sinh hạ một hoàng tử sao?
Nghĩ tới việc Tiêu Văn Tuệ chiếu cố Nhàn phi gần đây, suy đoán trong đầu An Cửu dần thành hình.
Tiêu Văn Tuệ coi trọng hài tử của Nhàn phi?
Trong cung này từng xảy ra quá nhiều chuyện giết mẹ đoạt con, nếu Nhàn phi xảy ra chuyện gì, hài tử sẽ được phi tử khác nuôi nấng, giống như Sùng Ninh công chúa, Tiêu thái tử phi bị nhốt trong lãnh cung nhiều năm, Sùng Ninh công chúa được nuôi dưới danh nghĩa của Ngọc hoàng hậu!
Kế hoạch này của Tiêu Văn Tuệ... Nghĩ đến đây, An Cửu theo bản năng nhìn phòng của Nhàn phi, nếu Tiêu Văn Tuệ thật sự có mưu kế như vậy, với năng lực của bà ta còn không phải muốn Nhàn phi thế nào thì thế ấy sao?
Dường như nhìn ra nỗi lo của nàng, Tiêu Văn Tuệ cười nói: "Ta biết một khi con biết thân phận của ta, con sẽ đoán ra mục đích của ta, nhưng ta giúp Nhàn phi không phải vì hài tử trong bụng bà ấy, con tin không?"
An Cửu hoàn hồn, quay lại nhìn vào mắt Tiêu Văn Tuệ. Tin tưởng sao? Người này giết mẫu phi của Bắc Sách, lại từ chuyện của Bách Lý Khiên giúp nàng và Bắc Sách có lợi, bà ta cao thâm khó đoán, là địch hay bạn đến giờ còn chưa rõ, nàng làm sao tin được?
"Hiện giờ Nhàn phi nương nương sinh hạ hoàng tử, cho dù Hoàng Thượng không vui nhưng bà vẫn là nữ nhi của Bắc Vương phủ, dù từ góc độ nào Hoàng Thượng cũng phải nể mặt. Nhàn phi mới sinh con, Lăng Tiêu Cung này quá hẻo lánh, rất nhiều chuyện không tiện, theo lý nên dọn ra."
Nhàn phi và hài tử không tiếp tục ở Lăng Tiêu Cung nữa!
"An Cửu vương phi nói đúng, khi nãy ta cũng nói thế với Hoàng Thượng, ta nghĩ rất nhanh thôi thánh chỉ sẽ truyền xuống."
An Cửu kinh ngạc, càng không nhìn thấu Tiêu Văn Tuệ.
Quả nhiên ngay lúc này, ngoài cửa cung đột nhiên truyền tới tiếng động, An Cửu ngước mắt nhìn thì thấy Tần công công bên cạnh Tĩnh Phong Đế dẫn một đám cung nhân tới. Thấy An Cửu, Tần công công lập tức đi tới hành lễ: "An Cửu vương phi, Hoàng Thượng hạ chỉ nói Nhàn phi nương nương và tiểu hoàng tử ở Lăng Tiêu Cung có nhiều chỗ không tiện, trùng hợp Trường Nhạc Cung bị thiêu hủy mấy tháng trước vừa tu sửa xong, Nhàn phi nương nương và tiểu hoàng tử dọn về là thích hợp nhất."
An Cửu nhíu mày, đúng là như Tiêu thái tử phi nói.
"Vậy thì làm phiền các vị." An Cửu gật đầu, ý bảo họ vào đón Nhàn phi và tiểu hoàng tử.
Sao Tiêu Văn Tuệ làm được?
Tiêu thái tử phi dọn vào Lăng Tiêu Cung hơn hai mươi hai năm, từ đó Tĩnh Phong Đế không hề quan tâm, thậm chí ngay cả tên của Tiêu thái tử phi cũng là cấm kỵ, dù qua bao nhiêu năm, khi nãy thời điểm Tĩnh Phong Đế nhìn thấy Tiêu thái tử phi, thái độ cũng không hề vui vẻ.
Nhưng bà ta lại có bản lĩnh mời Hoàng Thượng tới phòng mình.
Không ai biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, có điều xem ra Tiêu Văn Tuệ này vô cùng lợi hại.
Một tội phụ thế mà khiến Hoàng Thượng vốn coi mình là kẻ thù nghe lời, điều này có ý nghĩa gì?
An Cửu lặng lẽ nhìn Tiêu Văn Tuệ.
Uy hiếp?
Là uy hiếp sao?
Một tội phụ vậy mà có thể uy hiếp hoàng đế, trong tay bà ta chắc chắn đang nắm giữ thứ Tĩnh Phong Đế kiêng kị.
Vậy thứ trong tay bà ta là gì?
An Cửu càng nghĩ càng cảm thấy Tiêu Văn Tuệ đáng sợ, nữ nhân này quá sâu không lường được khiến người ta phải bất an.
Tần công công dẫn theo cung nhân nâng Nhàn phi, Mộc Đào tay bế tiểu hoàng tử, đoàn người ra ngoài, sau đó biến mất khỏi cửa cung.
"Bây giờ con yên tâm rồi chứ? Nhàn phi và hài tử của bà ấy đã rời khỏi Lăng Tiêu Cung, ta không thể làm gì họ." Tiêu Văn Tuệ lên tiếng, ngữ điệu vẫn ôn hòa như ban đầu.
Nhưng An Cửu vẫn lo lắng.
"Tiêu thái tử phi có thể khiến thái tử và Ngọc hoàng hậu điên đảo trong một sớm một chiều, thậm chí là mất mạng, vậy Nhàn phi và hài tử của bà ấy có ở Lăng Tiêu Cung hay không thì có gì khác nhau!" An Cửu không còn gọi bà ta là Tiêu di nương nữa, mấy chữ Tiêu thái tử phi nghe vô cùng xa cách.
Nàng nâng bước ra ngoài, tới cửa, nàng dừng lại, giọng nói trong trẻo vang lên: "Tiêu thái tử phi, Nhàn phi là cô cô của Bắc Sách, người chàng quan tâm cũng là người An Cửu ta để ý, mẫu tử họ ở trong cung này nếu có chút tổn thương, không chỉ Bắc Sách, An Cửu ta cũng sẽ không bỏ qua!"
Sắc mặt Tiêu Văn Tuệ thoáng thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường: "An Cửu, con thay ta vấn an Bắc vương gia, ngoài ra... Ta vẫn thích con gọi ta là Tiêu di nương."
Xưng hô Tiêu thái tử phi sớm đã không còn thuộc về bà ta, huống hồ hình như bà ta thích An Cửu gọi bà ta là di nương.
Nhưng bây giờ xem ra An Cửu sẽ không còn thân thiết với bà.
Không biết vì sao, tâm trạng lại có chút mất mát.
Vấn an Bắc Sách?
An Cửu nhíu mày. Nàng không ở lại Lăng Tiêu Cung quá lâu, hôm nay cũng coi như đã có kế hoạch, nàng biết kẻ hại chết mẫu phi của Bắc Sách là Tiêu thái tử phi, nhưng nàng lại có cảm giác bản thân bị kéo vào một âm mưu rất lớn.
An Cửu đã đi rồi, Tiêu Văn Tuệ vẫn đứng đó. Lão cung nữ chậm rãi tới gần: "Chủ tử, ban đêm ở bên ngoài rất lạnh, chủ tử về phòng nghỉ ngơi đi." Lúc nói chuyện, lão cung nữ khoác thêm áo choàng cho Tiêu Văn Tuệ.
Tiêu Văn Tuệ thở dài: "Tần công công đưa Nhàn phi và hài tử đi rồi, Lăng Tiêu Cung này hình như càng lạnh lẽo!"
Hơn hai mươi năm qua bà ta đã quen với Lăng Tiêu Cung lạnh lẽo này, nhưng không biết vì sao sau khi Nhàn phi dọn vào rồi dọn đi, sự lạnh lẽo này càng nghiêm trọng.
Lão cung nữ nhẹ giọng: "Chủ tử, nô tỳ luôn ở bên người. Chỉ là hài tử của Nhàn phi..."
"Hài tử của Nhàn phi?" Tiêu Văn Tuệ khẽ cười, "Sao hả? Không chỉ An Cửu, ngay cả ngươi cũng cảm thấy ta đang tính kế hài tử của Nhàn phi sao?"
Lão cung nữ sửng sốt, kinh sợ: "Nô tỳ lỡ lời, chủ tử tha tội."
Nghĩ tới An Cửu, Tiêu Văn Tuệ trầm mặc một hồi, nói: "Ta ở Lăng Tiêu Cung đã bao lâu rồi?"
"Nhoáng cái đã hơn hai mươi năm." Lão cung nữ trầm giọng, "Còn nửa tháng nữa là sinh thần của Sùng Ninh công chúa."
Sinh thần của Sùng Ninh công chúa?"
Tiêu Văn Tuệ cau mày, lẩm bẩm: "Sinh thần của nó sao? Ta quên mất, năm đó hài tử vừa chào đời liền bị Hoàng Thượng bế đi, ta cũng bị đày vào Lăng Tiêu Cung, hai mươi ba năm, chịu đựng đủ rồi!"
"Chúc mừng chủ tử, chúc mừng chủ tử, tương lai chờ chủ tử nhất định là thịnh thế vinh hoa!"
Tiêu Văn Tuệ nhếch mép cười.
Hai mươi ba năm, bà ta chờ đủ rồi, những gì cần chuẩn bị cũng đã đủ rồi!
"Còn nửa tháng đúng không?" Tiêu Văn Tuệ híp mắt, "Sai người chuẩn bị, ta cũng nên chuẩn bị lễ vật sinh thần cho hài tử của ta rồi!"
Lão cung nữ kinh ngạc, chuẩn bị lễ vật sinh thần cho Sùng Ninh công chúa?
Hai mươi mấy năm qua chủ tử chưa từng thể hiện sự quan tâm với Sùng Ninh công chúa, nhưng trên thực tế, bà cũng đang đè nén nỗi lòng của người làm mẫu thân dành cho nữ nhi sao?
Trước kia có rất nhiều thứ không tiện, mà hiện giờ mọi thứ đã phơi bày ra ngoài ánh sáng, chủ tử không cần cố nén tưởng niệm về nữ nhi nữa!
Lão cung nữ vui sướng, vội nói: "Vâng, nô tỳ lập tức đi an bài, nửa tháng sau Sùng Ninh công chúa chắc chắn có thể cảm nhận tình thương của mẫu thân từ chủ tử!"
Ánh mắt Tiêu Văn Tuệ trở nên khác thường nhưng chớp mắt lại khôi phục sự bình tĩnh vốn có.
...
Sau khi rời khỏi Lăng Tiêu Cung, An Cửu tới Trường Nhạc Cung một chuyến, Nhàn phi đã nghỉ ngơi, nàng dặn dò Mộc Đào vài câu rồi mới xuất cung. Vừa xuống xe ngựa, nàng liền nhìn thấy Bắc Sách đứng ngoài Bắc Vương phủ, thấy nàng, trên gương mặt tuấn mỹ ấy nở nụ cười rộ.
An Cửu kinh ngạc: "Sao chàng lại ở bên ngoài?"
Bây giờ đã là canh ba, y nên ngủ rồi mới đúng!
"Nếu vương phi còn không về, vương gia sẽ tiến cung đấy." Xích Phong trả lời.
An Cửu giật mình, xem ra chuyện nàng đi chùa Phúc Linh, lại từ chùa Phúc Linh chạy về trong đêm y đều biết, chỉ e nguyên do trong đó cũng không thể tránh được mắt Bắc Sách.
"Nhàn phi cô cô vừa sinh hạ tiểu hoàng tử, hiện đã dọn về Trường Nhạc Cung." An Cửu nắm tay Bắc Sách, phu thê hai người cực kỳ ăn ý, Bắc Sách nhẹ ôm lấy eo An Cửu, cùng vào trong.
"Tâm nguyện của cô cô cuối cùng cũng thành." Bắc Sách nhẹ giọng.
An Cửu cả kinh: "Hình như chàng không ngạc nhiên?"
"Có gì phải ngạc nhiên? Cô cô luôn mong chờ một hài tử, có cơ hội, với tính tình của bà ấy chắc chắn sẽ bắt lấy."
Hình như không có gì thoát khỏi mắt y. Nghĩ đến Tiêu Văn Tuệ, An Cửu dừng bước, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn nói: "Bắc Sách, mẫu phi..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.