Chương trước
Chương sau
Không chờ An Cửu trả lời, phụ nhân kia đã có đáp án.
Xích Minh? Truyền kỳ giang hồ kia nếu hiện giờ thật sự nằm trong tay An Cửu, đó là điều không thể tốt hơn không phải sao?
Nhưng nghĩ tới mục đích hôm nay của An Cửu, phụ nhân khẽ cười. Muốn biết thân phận của bà ta sao? Không đơn giản như vậy đâu!
Dưới ánh trăng, cách khăn che mặt, hai người nhìn nhau, bầu không khí an tĩnh không tiếng động. Đột nhiên An Cửu giơ tay, thời điểm hạ xuống, tất cả U Minh Vệ phía sau như u linh xông về phía trước.
An Cửu nhìn chằm chằm phụ nhân kia, hai tay nắm chặt thành đấm. U Minh Vệ càng ngày càng tới gần bà ta, ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một thân ảnh bay lên ôm lấy eo phụ nhân kia. An Cửu giật mình, lập tức chạy tới, mơ hồ cảm nhận được nụ cười dưới khăn che mặt ấy.
"An Cửu, muốn biết thân phận của ta, chỉ sợ ngươi phải tìm cơ hội khác rồi." Phụ nhân lên tiếng.
Ngay sau đó, hắc ảnh ôm lấy eo bà ta bay lên trời.
Nhưng An Cửu sao có thể bỏ qua như vậy?
"Bắt bà ta!"
U Minh Vệ được lệnh, một người trong số đó dùng ngân châm bắn về phía hắc y nhân, số còn lại thuận thế bao vây hai người lại.
"Không hổ là U Minh Vệ!" Phụ nhân híp mắt, năng lực của hắc y nhân bên cạnh bà ta là người biết rõ nhất, trước nay chưa từng thấy gã căng thẳng, hiện tại đối mặt với U Minh Vệ bà ta lại cảm nhận được.
Hình như U Minh Vệ với gã mà nói rất khó giải quyết!
"Phu nhân, mạo phạm!" An Cửu trầm giọng.
Câu này đối với U Minh Vệ như mệnh lệnh, giây tiếp theo, U Minh Vệ kết thành võng tấn công phụ nhân, nhưng hắc y nhân cạnh phụ nhân cũng không phải đối thủ dễ đối phó.
Trường kiếm ra khỏi vỏ dưới ánh trăng phát ra tia sáng, U Minh Vệ lóa mắt, nhất thời mở ra một lỗ hổng, cũng chính lỗ hổng này, hắc y nhân dẫn theo phụ nhân xông ra.
Chính lúc này, lưỡi đao của U Minh Vệ xẹt qua bên hông phụ nhân, một tiếng bang, có món đồ rơi xuống đất vỡ vụn.
Phụ nhân ngẩn ra, ánh mắt lập lòe hoảng loạn, nhìn món đồ vỡ nát dưới đất, bà ta thế mà muốn quay lại nhặt về.
Nhận ra cảm xúc của bà ta, An Cửu tiến lên liền thấy đó là một miếng ngọc bội hiện đã vỡ thành nhiều mảnh, nhưng dù vậy vẫn có thể nhìn ra ngọc bội kia quý báu cỡ nào, không chỉ thế, đối với phụ nhân kia ý nghĩa của nó chắc chắn cũng không nhỏ.
Thấy An Cửu nhìn chằm chằm ngọc bội, phụ nhân không khỏi bất an, nhưng đối mặt với U Minh Vệ không ngừng công kích, bà ta không thể tiếp tục do dự, lạnh giọng lệnh hắc y nhân bên cạnh: "Đi mau!"
Nếu còn không đi, chỉ sợ bà ta sẽ không thể thoát thân.
Nói đến cùng bà ta đã quá xem nhẹ An Cửu, bà ta cho rằng tới gặp An Cửu một lần, An Cửu không thể làm gì tới bà, lại không ngờ ngay cả thoát thân cũng gian nan đến thế.
Bên đình hóng gió, An Cửu ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ ngọc bội lên, ghép lại, cho dù đã vỡ vụn nhưng hoa văn trên đó vẫn rõ ràng, đó là một đóa hoa, loại hoa này không thường thấy nhưng trong trí nhớ của An Cửu lại có.
"Chủ tử, bọn thuộc hạ vô năng, bà ta đào tẩu rồi, xin chủ tử giáng tội!"
Trước mặt an Cửu, một loạt U Minh Vệ quỳ xuống. U Minh Vệ nhận nhiệm vụ hiếm khi không hoàn thành, nhưng hắc y nhân kia có thể chạy thoát từ tay bọn họ, bản lĩnh quả thật không nhỏ, phóng mắt nhìn khắp giang hồ có thể làm được chỉ có mấy người mà thôi.
Nhưng hắc y nhân kia rốt cuộc là ai?
An Cửu nhìn chăm chú ngọc bội, không thèm để ý tới U Minh Vệ quỳ đầy đất, nhàn nhạt nói: "Đào tẩu thì đào tẩu, ta biết rồi!"
Ánh mắt An Cửu không có cách nào rời khỏi ngọc bội trong tay, giọng điệu tuy lãnh đạm nhưng trong đó dường như có vô vàn gợn sóng bị khơi dậy.
Không cần bắt phụ nhân kia, khăn che mặt của bà ta đã bị vạch trần!
Là bà ta? Thế mà là bà ta sao?
Suy đoán ấy dần rõ ràng, nhưng dù thế trong tiềm thức nàng vẫn không dám tin.
Sao có thể?
An Cửu lúc này có quá nhiều cảm xúc, U Minh Vệ nhìn chủ tử nhà mình, gương mặt trầm tĩnh dưới ánh trăng hơi nhíu mày khiến người ta không thể nắm bắt.
"Tiểu thư... Tiểu thư..."
Tiếng của Hồng Linh vang lên phá tan màn đêm an tĩnh, cũng đánh thức An Cửu đang rơi vào trầm tư.
An Cửu theo bản năng nhìn về phía có âm thanh, chỉ thấy Hồng Linh vội vàng chạy tới, không khỏi cau mày, không phải nàng bảo Hồng Linh chờ trong phòng so? Nàng ấy gấp gáp như vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Hồng Linh thở dốc chạy tới, vội bắt lấy tay An Cửu, nói: "Tiểu thư, không xong rồi, Mộc Đào trong cung sai người tới truyền lời, nói... Nói Nhàn phi nương nương đã gặp chuyện..."
Nhàn phi? An Cửu giật mình. Nhàn phi có thai, hai tháng nữa sẽ lâm bồn, gặp chuyện? Bà ấy gặp chuyện gì?
Nghĩ tới thân ảnh kia, An Cửu rét run, sắc mặt cũng lập tức thay đổi: "Về thành, tiến cung, tiến cung ngay trong đêm!"
An Cửu bất an nắm chặt ngọc bội, nàng không dám trì hoãn, vội vàng rời khỏi chùa Phúc Linh, đi đường xóc nảy, thời điểm đến hoàng cung đã gần rạng sáng. Cầm lệnh bài của Bắc Vương phủ, nàng có thể thuận lợi tiến cung.
An Cửu trực tiếp chạy tới Lăng Tiêu Cung, vừa đến bên ngoài, nàng đã thấy khí thế dữ dội bên trong, lòng không khỏi căng thẳng. Đám cung nhân này rõ ràng đều là người của Tĩnh Phong Đế!
Điều này có ý nghĩa gì?
Tĩnh Phong Đế ở trong sao?
Bụng của Nhàn phi lúc này đã không thể che giấu, nếu Tĩnh Phong Đế ở bên trong, chắc chắn sẽ phát hiện bí mật của Nhàn phi!
An Cửu vội vào cung điện.
Bên trong, bầu không khí vô cùng nặng nề, đột nhiên từ chỗ Nhàn phi ở truyền tới tiếng hét thảm thiết của nữ nhân. An Cửu chạy qua đó, lại thấy Tĩnh Phong Đế đứng ngoài, thậm chí Thục phi đang bị thương cũng đang ở đây, sắc mặt nặng nề.
Mà dưới đất, Mộc Đào, Tiêu thái tử phi và lão cung nữ bên cạnh bà ta, thậm chí là một vài quản sự của Nội Vụ Phủ đều nơm nớp lo sợ quỳ.
"Hoàng Thượng, Nhàn phi tỷ tỷ cũng thật là, có thai lại không chịu nói, một mình ở Lăng Tiêu Cung hẻo lánh này không được chiếu cố đàng hoàng, đúng là ủy khuất, Hoàng Thượng..." Thục phi nói.
Lúc nhận được tin, bà ta cũng không nghĩ đây là sự thật, trong cung này dù là nữ nhân nào hoài thai cũng muốn cho Hoàng Thượng biết, như vậy mới càng có nhiều ân sủng không phải sao? Nhưng cố tình Nhàn phi này, bà ấy gả vào trong cung hơn hai mươi năm bụng không hề có động tĩnh, hiện giờ vất vả lắm mới hoài thai nhưng ngay cả Hoàng Thượng cũng không biết.
Theo ngày tháng thái y tính toán, Nhàn phi mang thai là chuyện trước khi bị điên! Nhưng khi nãy bà ta gặp Nhàn phi, nào có dáng vẻ bị điên chứ!
Chẳng lẽ hết bệnh điên rồi?
Thục phi rất không vui. Khoảng thời gian này bà ta chỉ lo đấu với Hạ Hầu Âm, lại quên mất sự tồn tại của Nhàn phi này, đúng là sơ suất!
Nhàn phi mang thai... Nhàn phi vốn là nữ nhi của Bắc Vương phủ, nếu bà sinh được nhi tử, nó chắc chắn sẽ được Bắc Vương phủ chống lưng, tới lúc đó dù Hoàng Thượng lập Ngạn Nhi làm thái tử, vị trí thái tử này cũng không hề vững chắc!
Nghĩ đến đây, Thục phi hết sức khó chịu.
Thục phi còn chưa nói xong, Tĩnh Phong Đế đã lên tiếng ngắt lời bà ta: "Ủy khuất? Ủy khuất gì hả?"
Tĩnh Phong Đế phẫn nộ đến nói không nên lời. Nhiều năm như vậy Nhàn phi không có con, không ai biết rốt cuộc là nguyên nhân gì rõ hơn ông ta.
Ông ta sẽ không để nữ nhi của Bắc Vương phủ có thai. Khoảnh khắc đón Bắc Tự Nhàn vào cung, ông ta đã có chủ ý này. Ông ta không thể khống chế thế lực của Bắc Vương phủ, nếu Bắc Tự Nhàn sinh được nhi tử, sớm muộn gì cũng dao động đến ngôi vị hoàng đế của ông ta.
Ông ta không cho phép xảy ra chuyện này, cho nên ngay từ đầu ông ta đã tạo ra Trường Nhạc Cung cho Bắc Tự Nhàn, nơi đó Bắc Tự Nhàn có thể có vinh hoa phú quý nhưng cũng mãi mãi không có con.
Mỗi món đồ ở đó đều nhiễm xạ hương, tuy không nồng như trong hoàn cảnh như vậy cũng đủ khiến bà ấy không có cách nào mang thai.
Nhưng ngàn tính vạn tính ông ta cũng không ngờ Bắc Tự Nhàn thế mà...
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, mấy tháng trước Trường Nhạc Cung bị cháy và Bắc Tự Nhàn nổi điên đều không phải trùng hợp, mà là có người tính kế lừa gạt ông ta!
Ông ta cứ tưởng Nhàn phi thật sự điên rồi, lúc này mới phát hiện bụng của bà đã lớn như vậy, tất cả đều đã muộn!
"Hoàng Thượng, Nhàn phi tỷ tỷ... Sinh con, đúng là đáng mừng, tuy là sinh non nhưng thái y và bà mụ đều ở bên trong, chắc là sẽ không có trở ngại, Hoàng Thượng đừng quá lo lắng. Nếu là hoàng tử..." Nhận thấy Tĩnh Phong Đế phẫn nộ, Thục phi to gan thử thăm dò.
Quả nhiên, sắc mặt Tĩnh Phong Đế càng trầm xuống. Thấy vậy, Thục phi hưng phấn, thì ra Hoàng Thượng không hề vui vẻ trước chuyện Nhàn phi sinh con, không chỉ không vui, mà còn tức giận!
Hoàng Thượng không Thục phi sinh con sao?
Ý thức được vấn đề này, tâm trạng Thục phi nhẹ đi không ít. Đúng thế, Hoàng Thượng kiêng kị Bắc vương phủ, ông ta sao có thể để nữ nhi của Bắc Vương phủ sinh hạ hoàng tử chứ?
Đó chắc chắn là mối uy hiếp với ông ta!
Nhận thấy điều này, Thục phi thả lỏng rất nhiều: "Hoàng Thượng, nếu Nhàn phi tỷ tỷ sinh được hoàng tử thì đó là phúc của Đông Sở chúng ta!"
"Phúc? Hừ, có thai lại không báo, ngay cả trẫm cũng dám lừa gạt, đây là phúc gì hả?" Tĩnh Phong Đế liếc nhìn Mộc Đào quỳ dưới đất, cao giọng, "Người hầu hạ ở đây đều đáng chết!"
Mộc Đào vội dập đầu: "Hoàng Thượng tha tội, là nô tỳ thất trách, là nô tỳ sơ sót."
"Sơ sót? Đúng là sơ sót! Nếu ngươi đã nhận tội thì trẫm không giữ ngươi lại nữa!"
Ông ta biết đây đều là mưu kế của Nhàn phi, cơn giận trong lòng cũng nên tìm người để trút, hiện tại không thể động vào Nhàn phi, vậy cứ khai đao với nha hoàn hầu hạ bà!
Sắc mặt Mộc Đào trắng bệch.
Vừa nói xong, Tĩnh Phong Đế lại nhìn những người đang quỳ khác: "Còn cả các ngươi, Nội Vụ Phủ phụ trách chăm sóc các cung, các ngươi thường xuyên tới Lăng Tiêu Cung thế mà cũng không phát hiện tình hình của Nhàn phi!"
Nếu sớm phát hiện, hài tử trong bụng của Nhàn phi đã không sống đến bây giờ.
"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng bớt giận, nô tài..."
Càng nghĩ Tĩnh Phong Đế càng phẫn nộ, lạnh giọng quát: "Một đám các ngươi còn muốn giảo biện hả? Thục phi, cắt chức những người này cho trẫm, đưa đến Thận Hình Tư xử lý!"
"Hoàng Thượng tha tội... Hoàng Thượng..."
Nhìn Tĩnh Phong Đế giận chó đánh mèo, An Cửu cau mày, xem ra ông ta đã biết bí mật Trường Nhạc Cung bị thiêu rụi.
Trong phòng không ngừng truyền tới tiếng kêu đau của Nhàn phi, Tĩnh Phong Đế đột nhiên lớn tiếng: "Thái y, sao lâu như vậy còn chưa sinh, thái y kia làm việc thế nào vậy hả? Người đâu, lôi thái y ra cho trẫm!"
Rất nhanh, thái y đã chạy ra, đang muốn quỳ xuống hành lễ, Tĩnh Phong Đế đã lạnh giọng: "Ngươi qua đây, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi!"
Thái y sửng sốt, lập tức bước lên. Tĩnh Phong Đế thì thầm gì đó bên tai thái y, An Cửu thấy rõ thái y kia lộ vẻ khiếp sợ, ngay sau đó hoàn hồn lại, đáp: "Vâng, vi thần lĩnh chỉ."
"Đi đi, Nhàn phi và hài tử trong bụng quan trọng, ngươi phải cố gắng hết sức đấy!" Tĩnh Phong Đế híp mắt, sắc mặt lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều.
Không chỉ An Cửu, ngay cả Thục phi, thậm chí là Tiêu Văn Tuệ cũng mơ hồ có một suy đoán.
Hoàng Thượng định...
Dù sao Nhàn phi vẫn chưa sinh, nếu khiến hài tử trong bụng không chào đời, vậy tất cả uy hiếp sẽ không còn là uy hiếp nữa không phải sao?
Thục phi đắc ý, xem ra nãy giờ bà ta lo lắng nhiều rồi.
"Hoàng Thượng..." An Cửu đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói này vang lên khiến mọi người không khỏi cả kinh, Thục phi nhìn thấy An Cửu cũng phải nhíu mày.
Sao An Cửu lại tới? Nàng là người Bắc Vương phủ, đương nhiên sẽ che chở Nhàn phi, An Cửu tới, chắc chắn sẽ có biến số!
Mặc kệ những người khác, An Cửu hành lễ với Tĩnh Phong Đế: "Hoàng Thượng, An Cửu vừa nhận được tin Nhàn phi nương nương sinh con, cho nên vội vàng tiến cung. Nhàn phi sinh con đối với hoàng thất hay Bắc Vương phủ đều là chuyện đại hỉ, đúng là đáng mừng. Khi nãy vương gia còn nói có hài tử trong bụng Nhàn phi, cả hai gia tộc sẽ càng liên hệ chặt chẽ, Bắc Vương phủ càng nguyện trung thành với hoàng thất."
Tĩnh Phong Đế híp mắt. An Cửu có ý gì, nàng nói đã quá rõ ràng, nàng đang nói với ông ta có đứa nhỏ này, Bắc vương phủ sẽ càng không hai lòng với ông ta.
Nhưng ông ta vẫn rất bất an.
"Nhàn phi sinh con trẫm đương nhiên cao hứng, Bắc Vương phủ lại có thêm công lao với Đông Sở Quốc ta!"
"Hoàng Thượng, trước khi tiến cung An Cửu được gia gia dặn dò, gia gia bảo An Cửu chuyển cho Nhàn phi nương nương một câu, xin Hoàng Thượng chấp thuận cho An Cửu vào trong chính miệng chuyển lời của gia gia với Nhàn phi nương nương."
Quả nhiên dứt lời, sắc mặt Tĩnh Phong Đế trầm xuống. Để nàng vào phòng sinh? Việc này sao được? Chuyển lời sao? E rằng đây chỉ là kế sách của An Cửu mà thôi!
Ngay lúc này, Thục phi dịu dàng xen vào: "Phòng sinh là nơi dơ bẩn, thân phận tôn quý như An Cửu vương phi sao có thể đi vào? Lây dính đen đủi thì không tốt lắm!"
"Sao lại không tốt? Thục phi nương nương, An Cửu là một nữ tử, không phải nam tử, đối với nam tử mà nói phòng sinh mới là nơi không nên vào, Thục phi nương nương lo lắng nhiều rồi."
"Việc này..."
"Thục phi nương nương không cho An Cửu vào, chẳng lẽ người muốn gia gia tiến cung một chuyến sao? Lão nhân gia biết Nhàn phi nương nương sinh con, tuy rất vui nhưng dù sao cũng già rồi, không muốn lăn lộn, tính tình ông ấy Hoàng Thượng cũng biết, nếu làm phiền ông ấy tiến cung, chỉ sợ sẽ khiến Hoàng Thượng khó xử." An Cửu ngắt lời Thục phi, đảo mắt nhìn Tĩnh Phong Đế, "Hoàng Thượng, ngài xem..."
An Cửu đang cố tình uy hiếp chẳng lẽ Tĩnh Phong Đế không nhìn ra?
Ngay cả Bắc lão vương gia cũng biết chuyện Nhàn phi sinh con?
Tĩnh Phong Đế nắm chặt hai tay thành đấm.
"Hoàng Thượng..."
Trong lúc Tĩnh Phong Đế đang trầm ngâm, một giọng nói vang lên, An Cửu ngẩn ra theo tiếng nhìn lại thì thấy Tiêu thái tử phi quỳ dưới đất lên tiếng. Tĩnh Phong Đế cũng nhìn qua, thời điểm thấy người mở miệng, cung mày cũng theo bản năng nhíu lại.
"Ngươi là ai?" Thục phi là người đầu tiên lên tiếng.
Phụ nhân kia ăn mặc đơn giản nhưng lại không giống cung nhân, quỳ ở đó có vẻ hơi đột ngột.
Tiêu Văn Tuệ khẽ cười: "Tiêu thị Văn Tuệ gặp qua Thục phi nương nương."
Tiêu thị Văn Tuệ?
Tiêu thị?
Dòng họ này hai mươi hai năm trước đã biến mất khỏi kinh thành không phải sao?
Tiêu thị... Không, còn một người... Lăng Tiêu Cung... Đúng rồi, Tiêu thái tử phi năm đó đã dọn vào Lăng Tiêu Cung này, mà Tiêu thị Văn Tuệ trước mắt chính là Tiêu thái tử phi năm đó sao?
Thục phi không khỏi nhìn Tiêu Văn Tuệ thêm mấy lần.
Tiêu Văn Tuệ lại không để ý tới Thục phi, ngước mắt nhìn Tĩnh Phong Đế, nói: "Hoàng Thượng, An Cửu nói không sai, tính cách của Bắc lão vương gia Hoàng Thượng còn không biết sao? Nếu ông ấy tiến cung, e là lại có náo nhiệt!"
Mà náo nhiệt đó sợ rằng Tĩnh Phong Đế không hề thích!
Huống chi nếu hài tử trong bụng Nhàn phi gặp chuyện gì, Bắc lão vương gia chắc chắn sẽ xốc cả hoàng cung này lên!
Tĩnh Phong Đế híp mắt nhìn Tiêu Văn Tuệ: "Một tội phụ lại dám nói chuyện trước mặt trẫm?"
Ngữ điệu sắc bén khiến lòng người sợ hãi nhưng Tiêu Văn Tuệ vẫn rất bình tĩnh: "Hoàng thượng, tội phụ không dám lỗ mãng trước mặt Hoàng Thượng, có điều đã hai mươi mấy năm không gặp Hoàng Thượng, tội phụ rất muốn ôn chuyện với ngài."
Ôn chuyện? Bọn họ có chuyện gì để ôn lại à?
Nhưng Tĩnh Phong Đế còn chưa kịp từ chối, Tiêu Văn Tuệ đã tiếp tục: "Hoàng Thượng, dù sao Nhàn phi sinh con cũng có thái y và bà mụ ở bên, không bằng Hoàng Thượng theo tội phụ đến phòng của tội phụ ngồi đi!"
"A, Tiêu Văn Tuệ, ngươi đã tự xưng là tội phụ, Hoàng Thượng sao phải ngồi chung phòng với tội phụ như ngươi?" Thục phi hừ lạnh.
Tiêu Văn Tuệ này đang có ý đồ gì? Tới phòng bà ta ngồi? Tiêu Văn Tuệ này đúng là đê tiện, Nhàn phi đang ở đây sinh con, chẳng lẽ bà ta định câu dẫn Hoàng Thượng tới phòng mình sao?
Tiêu Văn Tuệ biết Thục phi nghĩ gì, bà ta không quan tâm, chỉ nhìn Tĩnh Phong Đế: "Hoàng Thượng, không lâu nữa sẽ là giỗ hai mươi ba năm của tiên hoàng. Đêm hôm đó trong cung máu chảy thành sông, mỗi lần nằm mơ tội phụ đều mơ thấy cảnh tượng hôm đó, không biết Hoàng Thượng có mơ thấy tiên hoàng không?"
Tĩnh Phong Đế sửng sốt. Gần đây không biết vì lý do gì, ông ta hay nằm mơ thấy hình ảnh đó, cơn ác mộng như ma quỷ quấn lấy ông ta như bóng với hình.
Nhìn Tiêu Văn Tuệ, Tĩnh Phong Đế bỗng có hơi bất an, thấy bà ta còn muốn nói gì đó, ông ta liền lên tiếng trước: "Được, đi thôi!"
Dứt lời, Tĩnh Phong Đế vung tay áo, đi nhanh về phía căn phòng đối diện. Tiêu Văn Tuệ chậm rãi đứng dậy, đang muốn xoay người theo sau, ánh mắt trong lúc lơ đãng lại nhìn vào mắt An Cửu, trong đôi mắt kia hình như có cảm xúc không thể tưởng tượng được.
Tiêu Văn Tuệ mỉm cười: "An Cửu vương phi, không phải Bắc lão vương gia muốn vương phi truyền lời cho Nhàn phi sao?"
An Cửu giật mình, nụ cười của Tiêu Văn Tuệ khiến nàng theo bản năng nắm chặt khăn thêu, mà trong khăn thêu chính là ngọc bội nàng nhặt được của phụ nhân kia đánh rơi ở chùa Phúc Linh.
Tiêu Văn Tuệ không nói gì nữa, xoay người về phòng. Cánh cửa ấy đóng lại, ngăn cách Tiêu Văn Tuệ và Tĩnh Phong Đế ôn chuyện bên trong, ở ngoài, Thục phi lộ vẻ không vui.
An Cửu không dám chậm trễ, lập tức vào phòng sinh. Trong phòng, rất nhiều cung nhân vây quanh Nhàn phi, Nhàn phi nắm chặt chăn, miệng ngậm nhân sâm, mồ hôi ròng ròng làm ướt sũng cả người.
An Cửu đi tìm thái y kia trước, một tay kéo thái y qua. Thái y không kịp để phòng, vừa thấy An Cửu, ông ta không khỏi chột dạ: "Bắc vương phi, người... Người làm gì vậy? Nhàn phi nương nương đang sinh, vi thần phải đi hỗ trợ."
"Hỗ trợ? Ngươi hỗ trợ hài tử trong bụng Nhàn phi không thể chào đời à!" An Cửu cắn răng, thấp giọng.
Thái y cả kinh: "Vương... Vương phi, người... Người nói gì thế... Vi thần không hiểu..."
"Không hiểu? Vậy ta nói ngươi biết, nếu ngươi nghe lời Hoàng Thượng, Bắc vương gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi liệu mà làm đi!" An Cửu đẩy ông ta ra.
Thái y hoảng loạn: "Nhưng... Nhưng Hoàng Thượng..."
An Cửu lạnh giọng quát: "Ngươi không cần quan tâm chỗ Hoàng Thượng, dù sao ta cũng đã ở đây, nếu lát nữa ta không thấy hài tử trong bụng Nhàn phi nương nương bình an chào đời, ta sẽ giết ngươi ngay tại chỗ, chôn cùng hài tử kia! Nếu không tin, ngươi có thể thử xem!"
"Không, không, vi thần không dám... Vi thần..."
An Cửu đưa mắt ra hiệu cho thái y, thái y hiểu ý, tiếp tục bận rộn. Nàng đến trước mặt Nhàn phi, Nhàn phi trông thấy nàng như nhìn thấy hi vọng: "An Cửu... Con của ta..."
"Nương nương, người đừng lo lắng, hài tử sẽ không sao, người phải cố lên, hài tử còn dựa vào người." An Cửu nắm tay Nhàn phi, gằn từng chữ.
"Nhưng Hoàng Thượng..."
"Nương nương không cần lo lắng, hài tử trong bụng người dù sao cũng chả dòng máu của Bắc Vương phủ, Bắc Sách sẽ bảo vệ nó chu toàn!" An Cửu kiên định nói.
Nhàn phi gật đầu, hít một hơi thật sâu, dường như An Cửu đến cho bà rất nhiều năng lượng, lại một cơn đau đánh úp, Nhàn phi dùng sức, cuối cùng cũng có tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên.
"Sinh rồi, nương nương sinh rồi, là tiểu hoàng tử!" Bà mẹ nâng hài tử mới chào đời ra, báo tin vui.
Ở ngoài, Mộc Đào nghe thế liền chạy vào, nhìn thấy hài tử trong tay bà mụ và Nhàn phi nằm trên giường, vui đến bật khóc.
An Cửu thở phào, cuối cùng cũng sinh rồi sao?
Tương lai... Muốn bảo vệ đứa nhỏ này, An Cửu nhíu mày, bảo Mộc Đào lại chăm sóc Nhàn phi, còn mình ra ngoài. Lúc ra khỏi cửa, Tĩnh Phong Đế và Thục phi cũng vừa rời khỏi Lăng Tiêu Điện, trong viện, Tiêu Văn Tuệ đứng đó nhìn về hướng An Cửu, trong bóng đêm, dưới hai đôi mắt ấy không biết đang suy nghĩ điều gì.
An Cửu vuốt ve ngọc bội trong khăn thêu, chậm rãi đi lên trước.
"An Cửu vương phi cứ yên tâm, Nhàn phi và hài tử của bà ấy đều không sao." Tiêu Văn Tuệ từ đầu đến cuối đều duy trì dáng vẻ từ ái thân thiết.
Nhưng nghe giọng nói này An Cửu lại thấy rất châm chọc, trầm mặc một hồi, nàng cuối cùng vẫn lấy ngọc bội ra đưa cho Tiêu Văn Tuệ: "Tiêu di nương, đồ người làm rơi, An Cửu nhặt được, bây giờ trả lại!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.