Hách Liên Bích giật mình Bắc Sách, lòng càng bất an. Y muốn làm gì? 
"Phối hợp, ngài ấy đương nhiên sẽ phối hợp!" An Cửu cười nói. 
Bị hai người nhìn chằm chằm, Hách Liên Bích càng rõ bọn họ không có ý tốt, hắn cắn răng, lạnh lùng quát: "An Cửu, Bắc Sách, trẫm... Trẫm là hoàng đế Bắc Tần!" 
"Hoàng đế Bắc Tần mới thú vị, không phải à?" An Cửu thoải mái cười. 
Hách Liên Bích trừng mắt, thời điểm toàn thân bị bó kín mít ném xuống nước, hắn mới biết trò chơi của phu thê họ là gì! 
Không nói đến việc bị trói, còn cả hoa phục cẩm y dính nước kề sát da thịt, thân hình cường tráng như ẩn như hiện trong nước. Nghe An Cửu huýt sáo, khóe miệng Hách Liên Bích giật giật, sắc mặt khó coi đến dọa người. 
An Cửu này coi hắn là gì? 
Nhục nhã! Mấy chục năm qua đây là lần đầu tiên Hách Liên Bích hắn cảm thấy nhục nhã như vậy! 
Nhìn Hách Liên Bích nghiến răng giãy giụa, An Cửu cười như không cười: "Hách Liên hoàng đế, Li Giang rất sâu, hôm nay gió cũng lớn, nếu ngài không cẩn thận thoát khỏi dây thừng, cho dù ngài bơi giỏi thế nào thì cũng e rằng Bắc Tần sẽ đại loạn!" 
Dứt lời, mưu kế trong đầu Hách Liên Bích lập tức biến mất, cảm nhận dòng nước lạnh băng, chỉ cần nghĩ hắn cũng biết kết cục của việc chìm xuống sông là gì. 
Nghĩ vậy, Hách Liên Bích theo bản năng nắm chặt dây thừng, sợ bất cẩn bị sóng đánh đi. 
An Cửu nhướng mày cười, đứng dậy nắm tay Bắc Sách, nghịch ngợm trêu đùa: "Chúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400817/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.