Thề độc?
Nếu nàng ta chỉ thuận miệng nói thì An Cửu nàng nghe thấy rồi vẫn coi đó là thật, nếu thật sự có ngày ấy, cho dù ông trời thiên vị Hạ Hầu Âm, nàng cũng sẽ khiến lời thề độc này biến thành sự thật!
...
Sáng sớm hôm sau, người của Hách Liên Bích tới đưa An Cửu, Hạ Hầu Âm và Hồng Linh ra ngoài. Tối qua, Bắc Sách đã đi từ khi nào, ngoài hành cung Thuấn thành to lớn, An Cửu lên xe ngựa theo bản năng nhìn bốn phía như muốn tìm kiếm thân ảnh y.
Nàng biết Bắc Sách đang ẩn nấp trong đội ngũ.
"Tối qua ngủ ngon không?" Một giọng nói hùng hậu truyền tới.
An Cửu ngẩng đầu nhìn Hách Liên Bích cưỡi ngựa, hắn hôm nay mặc áo gấm màu đen ung dung quý khí, ngồi trên lưng ngựa càng có vẻ cương trực đĩnh bạc, ánh mắt nhìn An Cửu mang theo ý cười.
"An bài của Hoàng Thượng đều là lễ ngộ tối cao, đương nhiên ngon giấc."
"An Cửu..." Hách Liên Bích muốn nói gì đó lại thôi, trầm mặc nửa ngày, đôi mắt sắc bén như chim ưng thoáng thay đổi hắn cao giọng lệnh cho đội ngũ xuất phát.
An Cửu nhìn bóng dáng Hách Liên Bích đi qua, khi nãy hắn định nói gì?
Nàng nhíu mày, nhưng chớp mắt, nàng gạt mọi nghi hoặc ra khỏi đầu, tập trung suy nghĩ về hội minh của hai nước hôm nay. Đang muốn lên xe ngựa, An Cửu đột nhiên phát hiện một thân ảnh khiến bản thân phải sửng sốt: "Thượng Quan Liên..."
Nữ tử mặc nam trang ngồi trên lưng ngựa hoàn toàn không che giấu được nét dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400816/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.