Đám cung nhân vốn định xuống cứu, nhưng Thái Tử Phi đã lên tiếng, bọn họ không dám trái lời. Lập tức, bọn họ chỉ có thể đồng loạt quỳ xuống, trong lòng thầm cầu nguyện An Khang công chúa đừng xảy ra chuyện gì.
An Cửu nhìn một loạt hành động của Bắc Nhu, ánh mắt càng thâm thúy.
Thời điểm Bắc Nhu từ các cùng nhân nhìn sang An Cửu, trên mặt đã lần nữa hiện lên ý cười dịu dàng: "Cửu Nhi tỷ, vừa rồi để để tỷ giật mình rồi. Chúng ta đi thôi, An Khang quận chúa đã có đám nô tài này ở đây!"
An Cửu khẽ cười, liếc nhìn mặt hồ dưới cầu, không nói gì thêm, theo Bắc Nhu tiếp tục đi về hướng Trường Nhạc Cung. Nhưng những chuyện vừa rồi vẫn không ngừng xoay quanh trong đầu, rất nhiều vấn đề dường như cũng trở nên rõ ràng.
Bắc Nhu này, tâm tính thay đổi rồi!
Bách Lý Vũ San rơi xuống hồ, nếu là ngày khác, được cứu lên, nhiều nhất chỉ hoảng sợ, nhưng hôm nay ngày đông giá rét, nước lạnh như băng, chỉ sợ...
An Cửu lặng lẽ nhìn Bắc Nhu đi trước, híp mắt.
Quả nhiên, hai người tới Trường Nhạc Cung, vừa hành lễ với mấy vị chủ tử của hậu cung, liền nghe cung nhân hoảng loạn tới báo: "Khởi bẩm Hoàng Hậu, Nguyên Phi nương nương, An Khang công chúa..."
Vừa nghe nhắc tới An Khang công chúa, Ngọc Hoàng Hậu liền khẽ cười. Không chỉ bà ta, Thục Phi cũng nhíu mày, thầm nghĩ chỉ sợ An Khang công chúa kia lại gây tai họa.
Chỉ có Nguyên Phi đứng bật dậy, nôn nóng hỏi: "An Khang công chúa làm sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400782/chuong-97-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.