Chương trước
Chương sau
"Hừ, đánh? Bổn công chúa hôm nay phải giáo huấn nàng, còn phải đánh!" Bách Lý Vũ San hừ lạnh một tiếng, khí thế càng cao ngạo.
Cung nhân đi theo nàng ta lập tức vây quanh An Cửu.
An Cửu nhíu mày, đương nhiên sẽ không để công chúa cao ngạo này tới gần mình, nhưng nàng còn chưa kịp hành động, Bắc Nhu xưa nay nhu nhược đứng trước mặt bỗng tiến lên, nắm lấy cổ tay Bách Lý Vũ San: "Đừng tưởng ngươi là công chúa thì muốn làm gì đi làm, làm An Cửu quận chúa bị thương, đừng nói là Đại ca của bổn cung, ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ không tha cho ngươi!"
"Vậy sao? Vậy chúng ta thử xem!" Bách Lý Vũ San liếc nhìn An Cửu phía sau Bắc Nhu, tay còn lại giơ lên tát Bắc Nhu một cái.
Bắc Nhu không có phòng bị, cái tát kia vô cùng vang dội. Nàng chịu đau, lùi vài bước.
"Ra mặt giúp ả? Vậy bổn công chúa sẽ giáo huấn cả Thái Tử Phi nhà ngươi!" Bách Lý Vũ San thắng lợi bước đầu, càng trở nên hứng thú, thậm chí nàng ta mất hết lý trí muốn giáo huấn của Bắc Nhu.
An Cửu nhìn cảnh này, nhíu mày càng chặt. Bắc Nhu hôm nay có chỗ không đúng lắm, thật sự chỉ vì ra mặt giúp nàng sao? Thông minh như nàng đương nhiên biết vì Bách Lý Khiên, Bắc Nhu chắc chắn có hành khích với mình, mà hành động lúc này của nàng ấy...
Ngay lúc này, Bắc Nhu hoảng loạn quát lớn: "Đám nô tài các ngươi còn ngây ra đó làm gì! Mau hỗ trợ, để bà điên này làm An Cửu quận chúa bị thương, đám nô tài các ngươi đừng hòng giữ cái đầu trên cổ!"
Cung nhân đứng sau An Cửu và Bắc Nhu thấy chủ tử mâu thuẫn như vậy, vốn sửng sốt, hiện tại nghe Bắc Nhu nhắc tới, mọi người lập tức bừng tỉnh. Đúng vậy, hai người này, một người là hôn thê của Bắc thế tử, một người là Thái Tử Phi, đều là khách quý trong cung mời đến, nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ đừng hòng giữ mạng!
Có mấy cung nhân nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, Hồng Linh là người đầu tiên đứng ra bảo vệ An Cửu.
Bách Lý Vũ San thấy thế, không cam lòng yếu thế, các nàng có người hỗ trợ, nàng ta không có sao? Hoàng cung này dù sao cũng là địa bàn của nàng ta! Cắn răng một cái, Bách Lý Vũ San quát: "Đám cẩu nô tài các ngươi mù rồi à!"
Cung nhân Bách Lý Vũ San mang theo nghe lệnh xông lên, nhất thời, cục diện vô cùng hoảng loạn.
An Cửu và Hồng Linh đứng trong đó, thỉnh thoảng bị xô đẩy. An Cửu nhìn cảnh hỗn loạn trước mặt, trong lòng có cảm giác không yên, nhưng rốt cuộc có chỗ nào không đúng, nàng lại không nói nên lời.
Nhìn cục diện này, Bắc Nhu đắc ý, hỗn loạn như vậy mới là điều nàng cần. Hiện tại, người trên cầu quá nhiều, cho dù nàng muốn làm gì cũng sẽ không bị phát hiện. Nàng nhìn Bách Lý Vũ San bị nàng nắm chặt cổ tay cùng An Cửu phía sau, thầm đợi, đợi thơi cơ tốt nhất. Dù sao từ góc độ này, nếu Bách Lý Vũ San đụng vào An Cửu, chỉ sợ cả hai đều sẽ rơi xuống nước.
Bắc Nhu cắn răng hạ quyết tâm, dùng sức đẩy. Nháy mắt tiếp theo, Bách Lý Vũ San liền mất trọng tâm.
"A!" Bách Lý Vũ San la lên, lui vài bước, cả người lảo đảo.
Mắt thấy Bách Lý Vũ San sắp đụng mình, An Cửu nhanh chóng tránh đi.
Bắc Nhu nhìn theo, trong lòng thầm kêu không ổn rồi, sao có thể... Không, sao lại không đâm trúng An Cửu...
Bắc Nhu thầm cầu nguyện.
Ông trời giống như hiển linh, Bách Lý Vũ San ngã đụng vào lan can cầu, khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng ta lại bắt được xiêm y của An Cửu...
Bắc Nhu căng thẳng, nếu có thể kéo An Cửu xuống, vậy thì không gì tốt hơn, mưu kế của nàng sẽ thành công. Nếu trên đời này không còn An Cửu, không bao lâu nữa Thái Tử sẽ buông bỏ đoạn tình cảm này, nói không chừng nàng vẫn có cơ hội bước vào trái tim Thái Tử.
"A... Tiểu thư..." Hồng Linh hét lên, nhìn tiểu thư nhà mình bị Bách Lý Vũ San kéo đi.
"Cứu ta..." Bách Lý Vũ San luống cuống, khi nãy đã xảy ra chuyện gì? Nàng ta thế mà... Cảm nhận dưới chân hư không, Bách Lý Vũ san theo bản năng nhìn xuống dưới, trông thấy mặt hồ kết băng, sợ hãi lập tức bao trùm. Nếu rơi xuống hồ nước, chỉ sợ... Nghĩ đến hậu quả, đầu óc Bách Lý Vũ San trống rỗng, thậm chí không có tâm trạng truy cứu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cứu nàng? Sắc mặt An Cửu lạnh lẽo, nhớ lại chuyện vừa rồi, cảm giác quái dị trong lòng càng mãnh liệt. Khoảnh khắc khi nãy nếu nàng không nhạy bén tránh đi, chỉ sợ bản thân còn rơi xuống nước trước Bách Lý Vũ San. Hoặc là, người rơi xuống nước chỉ có một mình nàng mà thôi!
"An Khang quận chúa, vậy người nói ta biết, vừa rồi người muốn đẩy ta xuống nước sao?" An Cửu lạnh lùng hỏi.
Bách Lý Vũ San ngẩn ra, có thể đẩy An Cửu xuống nước đương nhiên là ý kiến không tệ, nhưng nàng ta không có...
Có điều, Bách Lý Vũ San còn chưa kịp phủ định, Bắc Nhu đã lên tiếng: "An Khang công chúa, ngươi hay lắm, ngươi thế mà ác độc như vậy."
"Không..." Bách Lý Vũ San theo bản năng lắc đầu, nhưng nàng ta lúc này không ngừng đong đưa, thay bắt lấy xiêm y An Cửu không ngừng trượt xuống.
"Cửu Nhi tỷ tỷ, không thể tha thứ cho nữ nhân này, phải để ả chịu chút đau khổ." Bắc Nhu tiến lên, giữ chặt xiêm y của An Cửu.
Bách Lý Vũ san trượt tay, cứ thế rơi xuống.
Mọi người, bao gồm cả An Cửu cũng ngẩn ra, chỉ kịp nghe một tiếng một tiếng, nữ tử kia đã rơi xuống, bên dưới vốn chỉ có một tầng băng mỏng, Bách Lý Vũ San cứ vậy mà chìm vào trong nước, biến mất.
Mọi người sửng sốt.
Rơi xuống nước, An Khang công chúa liệu có xảy ra chuyện gì không?
"Công chúa..." Cung nhân Bách Lý Vũ San dẫn theo hoàn toàn luống cuống.
Bắc Nhu lại lạnh lùng nói: "An Khang công chúa không biết nặng nhẹ, định hại An Cửu quận chúa, lại tự mình trượt chân rơi xuống nước, đây cũng xem như là ả tự làm tự chịu, chịu chút giáo huấn cũng tốt. An Khang công chúa biết bơi, cho dù rơi xuống nước cũng có thể tự ngoi lên, không có trở ngại gì. Còn về các ngươi... Một đám người ngay cả chủ tử cũng không ngăn cản được, các ngươi quỳ ở đây cho ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.