Trời xanh mây trắng, cung điện hoàng bích rực rỡ. Ngói đỏ tường cao dưới ánh mặt trời xán lạn càng tăng thêm vẻ cao quý, uy nghiêm. Lầu các uốn lượn, hoa thơm cỏ lạ, hoàng cung tôn quý xa hoa lại không có một tia nhân khí.
Nghe được tin tức Bạch Phong mang tới, trên mặt Vân Tuyết Phi hiện lên vẻ ngưng trọng. Hạ Hầu Cảnh sau khi nhận được một lá thư thì đột ngột mất tích.
Điều này chứng tỏ, người viết lá thư này đã dụ hắn ra phủ, từ đó đến nay còn chưa trở về.
Lá thư kia rốt cuộc viết cái gì? Vân Tuyết Phi cau mày, trong lòng giống như kiến bò trên chảo nóng. Chỉ cần nghĩ đến hắn có thể gặp nguy hiểm, nàng lại không khống chế được mà lo lắng, bất an.
Một trận gió đúng lúc thổi tới, lộ ra một tia hàn khí. Cách đó không xa có tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ.
Vân Tuyết Phi dừng chân, nhìn về phía phát ra âm thanh, hai bóng dáng quen thuộc liền lọt vào tầm mắt.
“Hạ đại ca, muội không muốn xuất cung, không muốn rời khỏi huynh...” Lê Họa cầm khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt, giọng nói lộ rõ khẩn cầu và bi thương.
“Họa, trong cung ngươi lừa ta gạt, không thích hợp với muội. Ở ngoài cung ta đã bố trí nơi ở, muội và Lệ Hoa ở lại đó, sau này tìm một nam nhân tốt gả đi, ta sẽ chuẩn bị đồ cưới phong phú cho các muội, để các muội cả đời phú quý không lo.” Âm thanh Hạ Hầu Huyền không mang theo một chút cảm xúc nào, khiến cho không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vuong-phi/1467354/chuong-127-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.