Chương trước
Chương sau
Cổ họng trào lên vị tanh ngọt, Tống Thi Linh cưỡng chế bản thân nốt xuống. Nàng nhẹ nhàng quay đầu, trong mắt là hận ý rõ ràng. Trên mặt vừa động một chút đã cảm nhận được đau đớn, nhắc nhở nàng đã chịu bao nhiêu sỉ nhục.
“Những gì ngươi nhận được hôm nay, ngươi không thể trách người khác. Tất cả đều là chính ngươi gieo gió gặt bão! Ta đã nghĩ sẽ làm nha hoàn trung thành với ngươi cả đời, cho dù biết ngươi ở vương phủ bị thất sủng cũng không bỏ mặc ngươi, thậm chí vì ngươi xử lí tất cả các mối quan hệ. Chỉ cần nha hoàn khác nói một câu bất kính với ngươi, ta sẽ khiến nàng phải nhận lại gấp mười lần. Nhưng mà, ta làm nhiều điều vì ngươi như vậy, cuối cùng lại nhận được kết cục thế nào?”
Hồng Nguyệt từ trên cao nhìn xuống Tống Thi Linh, càng nói càng giận tái mặt: “Bởi vì ngươi, ta bị Phong Cực cưỡng bức, mất đi trinh tiết quý giá nhất của nữ nhân, ngươi không chỉ không làm chủ cho ta, còn dùng những lời nói khó nghe nhất vũ nhục ta. Thậm chí, ngươi còn nổi điên hủy hoại dung mạo của ta. Tất cả mọi chuyện đều là ngươi có lỗi với ta!”
“Nhưng mà tất cả những điều này còn không là gì, Tống Thi Linh, vì sao ngươi có thể đối xử tàn nhẫn với ta như vậy?” Hồng Nguyệt không kìm được mà khóc lên, bàn tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt toát ra vẻ thương tâm và phẫn nộ, cùng với ngập trời hận ý: “Hắn cũng là mạng người a! Hắn là con trai ta, là thân nhân duy nhất của ta trên cõi đời này, sao ngươi có thể vô tình như vậy, nhẫn tâm giết chết nó?”
“Sao ta lại không thể làm vậy?” Tống Thi Linh lập tức oán hận hét lên: “Nó là nghiệt chủng, là dã loại của nam nhân kia. Phong Cực hủy hoại ta, ta liền giết chết con trai hắn! Còn ngươi...”
Nàng ngẩng đầu độc ác cười: “Tất cả là ngươi xứng đáng phải nhận. Là ngươi đê tiện, ngươi không biết xấu hổ, cố chấp muốn trèo lên giường Phong Cực. Là ngươi tự mình giết chết hài tử của ngươi, chỉ có thể trách ngươi tự mình tạo nghiệt thì phải gánh chịu hậu quả!”
“Ngươi...”Hồng Nguyệt tức giận đến mức cả người run rẩy. Nàng không nghĩ rằng, miệng nữ nhân này cho đến bây giờ vẫn tiện như vậy!
“Con trai ta tốt xấu gì cũng là huyết mạch của tướng quân, trong người nó chảy dòng máu cao quý của quý tộc. Còn đứa con trong bụng ngươi, cũng chỉ là con của một mã phu đê tiện!” Hồng Nguyệt âm ngoan nhìn chằm chằm Tống Thi Linh, lặp lại câu nói vừa rồi của nàng ta: “Nếu con trai ta đáng chết, vậy thì đứa trẻ đê tiện trong bụng ngươi còn đáng chết hơn!”
Trong mắt hàn quang chợt lóe, Hồng Nguyệt liếc mắt nhìn mấy nha hoàn đang đứng bên cạnh, lạnh giọng ra lệnh: “Các người chăm sóc nàng ta cho thật tốt, nhớ kỹ, nhất định phải hảo hảo chiếu cố hài tử trong bụng nàng ta!”
Tiếng nói vừa dứt, trong ánh mắt kinh sợ của Tống Thi Linh, nha hoàn đang giữ chặt phía sau nàng đột nhiên đẩy mạnh một cái. Cả người lập tức bị đẩy tới trước mặt mấy nha hoàn đang bước tới.
Đám nha hoàn nhấc chân, lập tức đá lên bụng nàng ta, mỗi một đá đều cực kỳ hung ác và tàn nhẫn.
Tống Thi Linh khóc rống lên, rất nhanh, hạ thân nàng ta liền chảy ra chất lỏng ấm áp.
Nhìn thấy màu đỏ chói mắt kia, Hồng Nguyệt giống như lên cơn điên. Hai mắt nàng ta trừng lớn, miệng không ngừng hét lên: “Đúng vậy, chính là như vậy, đá mạnh vào cho ta, đừng để thứ đê tiện kia có cơ hội sống sót!”
“Hồng Nguyệt, ngươi chết không tử tế được!” Sắc mặt Tống Thi Linh trắng bệch, trên trán thấm ra mồ hôi, lạnh lùng gằn từng chữ một.
“Ta có chết tử tế hay không ta không cần biết, ta chỉ cần biết ngươi chết trước ta là được rồi!” Hồng Nguyệt nâng môi cười, âm thanh lạnh lẽo.
Đột nhiên, một trận tiếng bước chân dồn dập tiến đến, ngay lập tức cửa lớn bị đẩy ra. Nha hoàn Thanh U từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào: “Phu nhân, tướng quân có việc tìm ngài, muốn ngài nhanh chóng tới đó.”
Hồng Nguyệt nhan mi, nhìn nữ nhân chỉ còn hơi thở thoi thóp nằm dưới đất, hỏi Thanh U: “ Ngươi có biết là có chuyện gì không?”
Thanh U lắc đầu: “Nô tỳ không biết, chỉ biết là tướng quân muốn ngài mau tới đại sảnh.”
“Các ngươi trông coi nữ nhân này cho tốt, chờ cho tiện loại trong bụng nàng ra ngoài hết thì mời đại phu tới. Nhớ kỹ, đừng để cho nàng chết dễ dàng như vậy!”Trong mắt Hồng Nguyệt xẹt qua tia sáng quỷ dị, sau khi phân phó hạ nhân liền nhấc chân đi ra ngoài.
Đến đại sảnh, Phong Cực ngồi trên ghế chủ vị đã mất hết kiên nhẫn, nhìn thấy Hồng Nguyệt vội vàng hỏi: “Nữ nhân điên Tống Thi Linh kia, ngươi chưa giết chết nàng ta chứ?”
Hồng Nguyện lạnh lùng câu môi: “Không chết, bất quá cũng cách cái chết không xa.’
“Ta không phải đã nói thời gian này ngươi đừng động vào nàng sao?”Phong Cực nghe thấy câu trả lời của nàng, không vui nói: “Nàng là lợi thế của chúng ta, nếu không có nàng, muốn giết chết Hạ Hầu Cảnh sẽ không dễ dàng như vậy!”
Hồng Nguyệt quay đầu, nhìn Phong Cực nhướng mày: “Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rồi?”
“Ừ, cũng coi như hoàn thành. Nữ nhân kia nói Thiên Môn muốn người!” Sau đó liếc nhìn Hồng Nguyệt một cái, nhàn nhạt nói: “Tìm đại phu cho nàng ta, ngàn vạn lần đừng làm cho nàng ta chết!”
“Đau lòng?”Hồng Nguyệt cười lạnh, trên mặt không có bất kì biểu cảm dư thừa nào: “Đừng quên, nàng chính là hung thủ hại chết con trai ngươi, cho dù Hạ Hầu Cảnh đã chết, ngươi cũng đừng mơ ta sẽ thả nàng ra, ta còn muốn tra tấn nàng thật tốt!”
“Hạ Hầu Cảnh sống chết không rõ, nhưng cũng cách cái chết không xa. Ta cần nữ nhân kia giúp ta tìm được thi thể của hắn. Ngày mai ta sẽ kéo dài thời gian một chút, ngươi trông coi nữ nhân kia cho tốt. Thù của nhi tử ta sẽ không quên, Nguyệt nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngươi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.