Hạ Hầu Huyền nghe vậy, ánh sáng trong mắt tức khắc vỡ vụn, không nhúc nhích nhìn chằm chằm sau lưng Tư Nam Tuyệt, rõ ràng không thấy được vẻ mặt nàng giờ phút này, nhưng trong lòng hắn cũng vô cùng mong đợi và khẩn trương.
Vân Tuyết Phi rũ mắt, im lặng không lên tiếng. Bây giờ nàng không còn một chút tình cảm nào với Hạ Hầu Huyền, có chăng chỉ còn lại sự chán ghét, để nàng ở chung với hắn trong một nén nhang, nàng khó có thể chấp nhận, cộng thêm mấy ngày này mệt mỏi và vết thương trên bả vai......
“Phỉ nhi, chỉ cần thời gian một nén nhang thôi!” Hạ Hầu Huyền giống như thấy được sự do dự của Vân Tuyết Phi, hắn vội vàng nhấn mạnh nói.
Ánh mắt Vân Tuyết Phi căng thẳng, trong mắt nhanh chóng ngưng tụ sự âm trầm: “Ta và hoàng thượng không có gì đáng nói, còn nữa, xin đừng gọi ta là Phỉ nhi!”
Tiếng nói vừa dứt, kéo tay Tư Nam Tuyệt, xoay người định rời đi.
Sắc mặt Hạ Hầu Huyền hơi trầm xuống, chợt giương môi cười một tiếng: “Có một số việc ta nhất định phải biết rõ ràng, hôm nay nàng không chịu nói với ta, vậy ta sẽ dây dưa mãi, đến ngày nàng đồng ý thì thôi!”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo sự cương quyết từng chữ từng chữ rõ ràng đến tột cùng của lõi trái đất rơi xuống, đập vào màng nhĩ Vân Tuyết Phi, khiến nàng ngừng bước, một lần nữa nắm chặt bàn tay ấm áp trong tay.
Vân Tuyết Phi do dự, Hạ Hầu Huyền chứng kiến hết thảy, trong long có phần hơi bực bội, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vuong-phi/1467326/chuong-111-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.