Nhìn sự nôn nóng và lo lắng trong mắt nàng, sắc mặt hắn trầm xuống, trong lòng có chút khó chịu: “Vân Tuyết Phi, nàng đối với Hạ Hầu Cảnh thật sự chỉ là tình bằng hữu?”
Vân Tuyết Phi nghe vậy, cắn chặt môi, chống lại tầm mắt Tư Nam Tuyệt, đột nhiên tay chân có chút luống cuống: “Ta...ta không phải, không phải như huynh nghĩ......”
“Đó là thứ gi?” Con ngươi Tư Nam Tuyệt ngưng tụ âm u, bén nhọn nhìn Vân Tuyết Phi, như một thanh bảo kiếm phát ra ánh sáng lạnh.
Vân Tuyết Phi bị con ngươi khóa chặt như vậy, nhất thời bất an nuốt nước miếng một cái, lông mi nàng khẽ run rẩy, hồi lâu cũng không nói một câu.
Con ngươi thâm thúy của Tư Nam Tuyệt lạnh đi, nhìn Vân Tuyết Phi mang theo sự lạnh lẽo cùng thất vọng, trong khoảnh khắc hắn chuẩn bị lần nữa thoát khỏi sự kiềm chế.
Vân Tuyết Phi thật giống như đã quyết định, hít sâu một hơi, trịnh trọng nghiêm túc mở miệng nói: “Thật ra thì ta không phải Vân Tuyết Phi chân chính, chỉ có thể nói thân thể, nhưng linh hồn......”
“Vương gia, vương phi, hoàng, hoàng thượng giá lâm vương phủ!” Giọng Đào Thất lo lắng vang lên ở ngoài cửa, cắt đứt lời muốn nói của Vân Tuyết Phi.
Tới Lâm Phượng viên? Ánh mắt Vân Tuyết Phi căng thẳng, nhìn Tư Nam Tuyệt hỏi: “Không phải hắn bị trọng thương nằm liệt giường sao? Trước mắt quyền nắm giữ triều chính ở trong tay Tiêu thái hậu, sao hắn còn thời gian đến đây, không sợ chúng ta gây bất lợi cho hắn ư?”
“Bây giờ hắn đang ở đâu?” Tư Nam Tuyệt lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vuong-phi/1467325/chuong-110-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.