“Ta nhận lời xin lỗi của Phó thế tử, nhưng mà ta không thể tha thứ!”
Nhìn Phó Quân Thịnh gầy gò tiều tụy trước mắt, Bùi Nguyên Ca ghìm giọng nói. Nàng cũng không có ác cảm với Phó Quân Thịnh, mặc dù cũng không chờ mong trở thành thê tử của hắn, nhưng cũng không phản cảm, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận vị hôn thê. Nhưng, có lẽ là con đường cả đời này của Phó Quân Thịnh quá mức thuận lợi, chưa bao giờ gặp qua ghập ghềnh, cho nên trong dịu dàng nho nhã có một chút yếu đuối, “Phó thế tử, trên thế giới này có rất nhiều chuyện, cũng không phải là một câu xin lỗi có thể đủ san bằng.”
Nếu không có phụ thân vì nàng tranh chấp ngự tiền, nếu nàng không biết Nhan Chiêu Bạch, không có đường tắt thả lời đồn này, như vậy, hiện tại nàng sẽ có bộ dáng gì đây?
Thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục!
Nếu là kết quả như vậy, xin lỗi còn có thể có tác dụng gì?
Phó Quân Thịnh ngẩn người, cũng nghĩ đến một tầng này, vẻ mặt lập tức trắng bệch, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực thật sâu. Đúng vậy, phụ thân và mẫu thân đã làm việc đến nước này, xin lỗi còn có ích lợi gì? Nhìn vẻ mặt Nguyên Ca lạnh nhạt và xa cách trước mắt, cũng là mỹ nhân như hoa cách đám mây. Rõ ràng khoảng cách gần như vậy, lại dường như rất xa rất xa, xa đến cả đời cũng không thể tới gần tiếp xúc.. Trái tim của Phó Quân Thịnh chưa bao giờ quá đau như thế: “Vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vo-song/3217586/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.