“Sau cùng ta cũng không thắng mà là thua, nhưng Nhan công tử cho rằng hắn nghiên cứu cờ đạo nhiều năm như vậy lại không có cách nào phá phòng thủ tây bắc của ta, vì thế nhận thua.” Bùi Nguyên Ca thản nhiên trả lời, lạnh lùng nói tiếp: “Cho dù tài đánh cờ của ta không bằng ngài, nhưng thất thải lưu ly châu là tự tay Nhan công tử tặng cho ta, đó chính là của ta. Cửu điện hạ lại nhiều lần muốn đánh cắp, đây là đạo lý gì?”
Đáng giận nhất là, làm đạo tặc tới trộm đồ của nàng bị nàng trừng trị lại còn cảm thấy ủy khuất.
Thói đời này, đạo tặc cũng hung hãn thế sao?
Nghe Bùi Nguyên Ca nghiêm khắc khiển trách, Vũ Hoằng Mặc cũng biết mình đích thực không phân rõ phải trái, lưng ưỡn thẳng tắp hơi cong xuống, chột dạ nhỏ giọng nói: “Ta chỉ muốn lấy thất thải lưu ly châu thôi, hơn nữa ta cũng giúp ngươi không ít mà! Ở Trầm Hương điện, là ta giúp ngươi vạch trần Bùi Nguyên Dung; ngươi nghe lén ta cùng Diệp Vấn Khanh nói chuyện, ta cũng không vạch trần ngươi; Ôn phủ thọ yến, là ta giúp ngươi hủy bức họa kia; Bạch Y Am bị tập kích, cũng là ta cứu ngươi....”
“Đúng vậy, nhưng Cửu điện hạ, ngươi cũng làm khó dễ ta rất nhiều!” Bùi Nguyên Ca trừng mắt nói.
Đến bây giờ nàng rốt cục hiểu rõ vì sao từ lúc mới gặp, vị Cửu điện hạ này đã nhìn nàng không vừa mắt, khắp nơi đều muốn gây sự với nàng, hóa ra là vì viên lưu ly châu này! Bùi Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vo-song/3217585/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.