Thanh vương nói xong mấy chữ này, trong lòng lại bi thương một trận, hắn tuy rằng "Tuổi tác đã cao", nhưng trên chuyện phòng the vẫn không hề thua choai choai mao đầu tiểu tử, ban đêm biểu hiện cũng là long tinh hổ mãnh, ít nhất A Phòng nhà hắn chưa bao giờ tỏ vẻ bất mãn, nhưng tại sao... Người khác chưa nói cái gì, hắn ngược lại cứ tự mình bôi đen bản thân chứ?
Nhưng mà nhìn Hạ Liên Phòng nở nụ cười, Thanh vương lại nghĩ: bôi đen liền bôi đen đi... Nếu có thể chọc nàng cười là chuyện rất tốt rồi... thế nào cũng hơn để một mình nàng miên man suy nghĩ: "Nàng cứ nhìn hai vị Tề Lỗ vương thì biết, bọn họ đều là đến tuổi trung niên mới nhi tử, cho nên thập phần cưng chiều, ta cùng hoàng huynh cũng chênh lệch hai mươi tuổi, hoàng tộc Kỳ thị đại đa số đều phải có tuổi mới có nhi tử, nàng không cần để ý."
Hạ Liên Phòng khẽ gật đầu một cái, nàng chống một tay nâng người nhìn xuống phía dưới, quá cao, khiến nàng có chút choáng.
Thanh vương một tay đỡ lấy eo nhỏ sợ nàng rơi xuống, một tay kia thì để ra sau đầu làm gối, cười tủm tỉm nhìn nàng. Nếu Hạ Liên Phòng nhìn không hiểu ánh mắt này của hắn là có ý gì thì đúng là bị mù rồi, vội vàng dùng một ngón tay đặt lên môi mỏng của hắn: "Không được, đây chính là đang ở hoàng cung, chàng đừng có xằng bậy." Trước khi thành thân rõ ràng cảm thấy Thanh vương điện hạ là người bất cẩu ngôn tiếu cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-truyen-ky/2760573/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.