Ở trước mặt người ngoài xưa nay Thanh vương đều là bất cẩu ngôn tiếu. Tuy rằng cũng không phải tính cách trời sinh lãnh đạm nhưng hắn đích xác là một người không dễ thân cận. Đây là do tôi luyện sau nhiều năm qua tòng quân, nếu không mà như lúc ban đầu, hắn nặc danh vừa vào quân doanh nhưng bởi vì tuổi còn trẻ, bộ dạng lại tuấn tú nên dẫn tới không ít phiền toái. Nếu không nhờ trời sinh có một gương mặt lạnh thì sợ là kiếp đào hoa cũng không ít. Nhiều năm trôi qua, đeo cái mặt nạ lạnh lùng này đã sớm thành thói quen, có muốn bỏ cũng khó bỏ xuống được. Cho nên sau này dù hắn tuấn mỹ đến đâu thì cũng không có ai dám buông lời mạo phạm một chút nào. Hôm nay chợt vừa nghe đám giặc cỏ này khẩu xuất cuồng ngôn, Thanh vương cũng cảm thấy mới mẻ cho nên liền lộ ra một nụ cười tươi.
Nụ cười này ở trong mắt người khác tựa hồ cũng không có gì không ổn, nhưng mà ở trong mắt Thanh Y vệ thì lại không khác gì sét đánh ngang trời! Vương gia mà cười ư! Điều này cho thấy sẽ nhanh chóng có người gặp nạn!
"Tên tiểu bạch kiểm kia! Tại sao lại là ngươi đi ra? Vị vương phi nương nương nổi danh mĩ mạo kia đâu? Các ca ca chúng ta tới, còn không mau kêu ra đây gặp mặt, tránh cho thấy xa lạ?"
Nghe được tiếng xưng hô tiểu bạch kiểm này, trong nháy mắt Thanh vương cảm nhận được sự kinh ngạc, hắn thấy người ta cũng gọi hắn là "Tên tiểu bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-truyen-ky/2760568/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.