Tiết Phong Lan vẻ mặt không biểu cảm, đôi mắt lóe lên tia sáng, môi mỏng nhếch lên tạo lên một độ cong hoàn mỹ.
Mọi chuyện đều diễn ra như kiếp trước, nhưng có sự khác biệt chính là thái độ của nàng đối với Như Sương cùng Như Ngọc, kiếp trước khi Như Sương cùng Như Ngọc tuân mệnh Thái hậu mang đồ đến tặng nàng thì nàng thậm chí còn không nhớ ra bọn họ, khi đó bọn họ vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, dường như không có cảm xúc gì với nàng. Nhưng hiện tại lại khác hẳn, nàng đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ, khiến bọn họ phải nhìn nàng bằng con mắt kinh ngạc.
Tiết Phong Lan không phúc hậu cười, cảm giác này cũng không tồi, trước kia là nàng ngu xuẩn, một mực tin tưởng tỷ tỷ tốt của nàng, đến cuối cùng thì sao chứ, chẳng phải là chết thê thảm sao?! Ánh mắt rơi vào người Như Sương, kiếp trước Thái hậu đã từng đề cập với nàng là muốn ban Như Sương cùng Như Ngọc cho nàng, bởi vì chân nàng bị tàn phế, đi lại bất tiện nên cần có một người thông minh như Như Sương bên cạnh, nhưng nàng đã từ chối, khi đó Hồng Hương là nha hoàn nàng tin tưởng nhất, vì vậy nàng đã không nhận ý tốt của Thái hậu.
Nhớ đến điều này Tiết Phong Lan vô cùng buồn bực, nếu trước kia nàng đồng ý với Thái hậu thì mọi chuyện đã không trẻo nên như thế… Nhưng trên đời này tồn tại chữ ‘nếu’ sao?! Mọi chuyện diễn ra đều do số phận sắp đặt, số phận của nàng cũng vậy, thua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-tan-phi/188466/chuong-11-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.