Chương trước
Chương sau
Lễ bộ Thượng thư phủ.
Tiết gia vốn dĩ nhiều người, bình thường dùng bữa mọi người đều dùng trong phòng riêng của mình, rất ít khi xuất hiện ở đại sảnh, ngoại trừ những ngày lễ quan trọng thì hầu như mọi người đều nhốt mình trong phòng không ra, cả nhà tam phòng chính là tiêu biểu, quanh năm đều không thấy bóng dáng của họ, hôm nay Tam phu nhân Dung thị cùng nữ nhi vậy mà lại có mặt ở đại sảnh, đúng là chuyện lạ.
“Đây không phải Tam phu nhân sao?” Phương Lam được nha hoàn đỡ đi đến, nhìn thấy Tam phu nhân Dung thị một thân y phục mộc mạc, thần sắc nhợt nhạt thì không khỏi mở miệng: “Bình thường muốn gặp phu nhan còn khó hơn lên trời, hôm nay không hẹn mà gặp, đây là vì sao?”
“Phương di nương nói đùa rồi.” Tam phu nhân Dung thị hơi nhíu mày, mặc dù cảm thấy lời này của Phương Lam có chút chói tai nhưng cũng không có cùng đối phương tranh cãi. Nàng là người ôm chủ trương hòa bình, không muốn cùng bất kì người nào trong phủ nảy sinh tranh chấp, Phương Lam là người không dễ chọc, cùng đối phương dây dưa đối với nàng không có lợi, vì vậy nàng chỉ có thể xem như không có nghe thấy hàm ý trong lời nói của đối phương nói.
“Chẳng lẽ Phương di nương không biết sở dĩ hôm nay mọi người có mặt tại đây là vì lão thái thái đã hạ lệnh sao?” Nhị phu nhân Lâm thị từ sớm đã đến đại sảnh, bởi vì nữ nhi cùng nhi tử đều đã đến trường săn nên hôm nay nàng chỉ có một mình, không giống với Tam phu nhân Dung thị có nữ nhi bên cạnh đỡ lấy, trông nàng có vẻ cô độc cùng quạnh quẽ, tuy nhiên lời nói lại không chút khách khí, đặc biệt là đối với loại người hay đếm muộn như Phương Lam.
“Trách sao mọi người đều ngoan ngoãn nghe lời, thì ra là do mệnh lệnh của lão thái thái.” Nhìn một đám người đã ngồi đầy đủ ở đại sảnh, Phương Lam cũng nhận ra bản thân nàng đến muộn, dù vậy cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ cần Tiết lão thái thái chưa đến, nàng như vậy đã xem là đến đúng giờ rồi.
Phương Lam khoan thai đến muộn không nói, còn nhàn nhã ngồi đó dùng trà, thật sự không có tính tự giác của một di nương nên có, dù sao chính thất còn chưa đến, nàng ta thân là di nương sao có thể ngồi vào vị trí đó, thật sự cho rằng bản thân sinh hạ nhi tử liền có thể trở thành chủ mẫu của nhà này sao?
“Phương di nương, hình như chỗ đó không phải là chỗ dành cho ngươi.” Nhị phu nhân Lâm thị có mối quan hệ không tồi với Thượng thư phu nhân, có vẻ như cả hai người đều có cùng cảnh ngộ là hầu chung một người mẹ chồng khó tính như Tiết lão thái thái nên tình cảm giữa hai người miễn cưỡng xem như thân thiết. Chưa kể bình thường Tiết lão thái thái gây khó dễ cho nàng, Thượng thư phu nhân còn không ít lần nói đỡ cho nàng, thay nàng giải vây, có chuyện tốt cũng nhớ đến nữ nhi của nàng đầu tiên, cho nên Lâm thị thật sự nhìn không vừa mắt cảnh tượng này, đổi lại là nàng nếu Vũ di nương cũng ỷ thế hiếp người như thế sợ rằng nàng cũng đã ra tay dạy cho đối phương một bài học.
Nhưng nhìn không vừa mắt thì nhìn không vừa mắt, Nhị phu nhân cũng không có ý định đem những lời không vui nói ra, bởi vì nàng tự biết thân phận, nàng hoàn toàn không có tiếng nói gù trong ngôi nhà này, cho dù nàng có tỏ thái độ hay thay mặt Thượng thư phu nhân lên tiếng bất bình cũng vô dụng, Tiết lão thái thái cũng sẽ không nghe lọt tai lời nói của nàng. Vốn dĩ Tiết lão thái thái đã không vừa mắt con dâu là nàng, bình thường khắc nghiệt không nói, ngược lại còn thiên vị các di nương, nếu nàng còn tiếp tục chống đối đối phương thì sợ sau này sẽ không có ngày tháng bình yên. Hơn nữa Phương Lam người này quỷ kế đa đoan, lại hay mang thù, không dễ đối phó như Vũ di nương, nếu trực tiếp cùng nàng ta đối đầu, Nhị phu nhân Lâm thị tự nhận mình không phải đối thủ của đối phương.
Nếu nàng chỉ có một thân một mình, nàng cũng không ngại cùng đối phương sống chết một phen, không chỉ là đối với Phương Lam mà còn là đối với Tiết lão thái thái. Nhưng đáng tiếc nàng trên còn có một nhi tử, dưới còn có một nữ nhi, đại nhi tử đã qua tuổi thành gia lập thất, bởi vì không có chỗ đứng trong phủ cho nên đến lúc này vẫn chưa tìm được nhà nào để thành gia lập thất, mà tiểu nữ nhi cũng sắp đến tuổi cập kê, nhi tử chưa thể lấy thê cũng không sao, nhưng nữ nhi nếu trở thành gái lỡ thì sẽ không có ai cần, cho nên nàng buộc phải nhẫn nhịn sống qua ngày.
“Đại sảnh nhiều chỗ như vậy, ta chỉ tùy tiện tìm một chỗ Nhị phu nhân cũng có ý kiến?”
Tam phu nhân Dung thị và Vũ di nương từ sớm đã đến, cũng đã tự động ngồi vào chỗ của mình, hiện tại thấy Phương Lam đến muộn, lại ngồi về chiếc ghế chủ vị dành cho Thượng thư phu nhân, trong lúc nhất thời cũng rất kinh ngạc nhưng lại không dám lên tiếng ngăn cản.
Địa vị của Phương Lam trong Tiết gia so với bất kì ai trong các nàng đều cao hơn, nếu cùng đối phương tranh luận, người chịu thiệt sẽ là các nàng.
“Nếu đại sảnh nhiều chỗ như vậy, Phương di nương hà tắc ngồi vào chỗ đó?” Lâm thị cũng không muốn đắc tội Phương Lam cho nên bèn uyển chuyển mở miệng, sở dĩ nàng lên tiếng chỉ là đang muốn nhắc nhở đối phương nên nhìn rõ vị trí của mình, để lát nữa Thượng thư phu nhân đến đây còn có thể nhìn mặt nhau, dù sao đoạn thời gian này trong phủ xảy ra nhiều chuyện như vậy, đổi lại là bất kì ai cũng đều cảm thấy mệt mỏi.
“Đại sảnh nhiều chỗ nhưng ta lại chỉ thích ngồi ở chỗ này, quân tử khó tìm được thứ mình thích, như vậy phu nhân cũng muốn ngăn cản sao?” Lời này của Phương Lam rõ ràng là đang muốn khiêu khích Nhị phu nhân, nếu Nhị phu nhân Lâm thị tức giận làm ầm thì rõ ràng là quá hợp ý nàng ta, đáng tiếc Phương Lam là di nương của Thượng thư đại nhân chứ không phải Nhị lão gia giống Vũ di nương, bằng không sự tồn tại của nàng cũng khiến Lâm thị cảm thấy khó chịu.
“Ta không phải muốn ngăn cản, chỉ là đang nhắc nhở Phương di nương mà thôi, nhân lúc bây giờ chủ mẫu thật sự vẫn chưa đến Phương di nương nên rời khỏi chỗ đó, như vậy mới tốt cho cả hai bên.”
“Nhị phu nhân lo xa rồi, chuyện của ta không cần Nhị phu nhân bận tâm.” Phương Lam không phải người dễ dàng nghe lời người khác, cho dù là Tiết lão thái thái ra mặt, có một số chuyện chưa chắc nàng đã nghe theo đối phương, lời của Lâm thị đối với nàng mà nói chẳng khác nào gió thoảng qua tai.
“Phương di nương đã nói như vậy, ta cũng không tiếp tục làm người xấu.” Dù sao đối phương cũng không nghe lọt tai lời nàng nói, Nhị phu nhân Lâm thị cũng chẳng muốn nói nhiều, đợi sau khi Thượng thư phu nhân đến nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ nổ ra chiến tranh, đến lúc đó cùng nàng không liên quan.
“Tẩu tử, thời tiết dạo này oi bước, tẩu uống trà một ngụm trà này để hạ hỏa đi...” Tam phu nhân Dung thị ngồi bên cạnh vội vàng bưng tách trà đưa cho Nhị phu nhân, đối với mấy chuyện thị phi thế này nàng hoàn toàn không muốn có liên quan, chỉ là lập trường của nàng và Nhị phu nhân giống nhau, nhìn đối phương chịu mất mặt trước Phương Lam, nàng cũng không thể ngồi yên đứng nhìn.
Sắc mặt Nhị phu nhân Lâm thị hòa hoãn đi rất nhiều, đối với Tam phu nhân gật đầu: “Đa tạ đệ muội...” Bình thường gặp những chuyện không vui thế này, nữ nhi sẽ an ủi nàng, hôm nay không có nữ nhi bên cạnh bầu bạn, Nhị phu nhân cảm thấy có chút vắng vẻ, nhưng bù lại lại được Tam phu nhân an ủi, miễn cưỡng xem như cũng không tệ.
“Nhị phu nhân có biết hôm nay lão thái thái mọi người đến đây là có chuyện gì không?” Đối với những lời vừa nãy của Nhị phu nhân, Phương Lam một chút cũng không quan tâm. Theo như Phương Lam thì ở nơi này người có tư cách cùng nàng nói chuyện cũng chỉ có Nhị phu nhân Lâm thị, mặc dù nàng xuất thân là thiếp thất nhưng lại được Tiết lão thái thái coi trọng, Vũ di nương tuy đồng dạng là di nương giống như nàng nhưng thân phận địa vị trong phủ rõ ràng là không bằng nàng. Còn Tam phu nhân Dung thị, nói dễ nghe là không có chỗ đứng, còn khó nghe chính là người ngoài, bởi vì Tam lão gia vốn dĩ không phải do Tiết lão thái thái sinh ra, hiện tại Tiết gia là do mẫu tử Thượng thư đại nhân nắm quyền, cho dù thân phận của Tam lão gia là đích tử nhưng cũng là chuyện quá khứ, hiện tại trong ngôi nhà này không có vị trí dành cho hắn, thê tử của hắn là Dung thị tự nhiên cũng vậy.
Nhị phu nhân Lâm thị nâng mắt, không tình nguyện mở miệng: “Phương di nương ngày ngày bên cạnh hầu hạ lão thái thái mà cũng không biết, người như ta làm sao có thể biết được?” Nàng dù sao cũng là Nhị phu nhân của Tiết gia, nếu Tiết lão thái thái cùng Thượng thư phu nhân vắng mặt, nàng tự nhiên liền có tư cách trở thành người đại diện cho Tiết gia. Phương Lam tuy rằng được Tiết lão thái thái coi trọng nhưng thân phận thiếp thất không lên được mặt bàn, đối đãi với nàng ngoài mặt cũng phải khách khí, mặc dù trong lòng nàng biết rõ đối phương vốn chẳng xem nàng ra gì.
Phương Lam nghe vậy bèn che miệng cười: “Phu nhân nói đúng, ta bên cạnh hầu hạ lão thái thái ngày thường còn không rõ, người như phu nhân...” Nói đến đây đáy mắt không chút che giấu khinh thường, khóe môi nhếch lên lộ vẻ châm chọc, ngoài mặt là xưng hô một tiếng “phu nhân” nhưng ngữ khí lại không có bao nhiêu tôn trọng.
Gương mặt Lâm thị giống như phản ứng lại lời Phương Lam nói, sắc mặt ngay lập tức liền lộ vẻ khó coi, bàn tay nàng siết chặt nắm đấm, một tay cầm chung trà cũng có chút run rẩy, hiển nhiên là giận đến run người.
Nói ra cũng buồn cười, nàng cùng Thượng thư phu nhân đều là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của hai nhi tử của Tiết lão thái thái nhưng Tiết lão thái thái lại đối với các nàng như kẻ thù, không những nạp thiếp cho phu quân các nàng còn làm trò ra mặt thiên vị thiếp thấy, khiến một đám người trên kẻ dưới Tiết gia đều biết chính thất ở trong phủ hoàn toàn không có địa vị gì, ngược lại là thiếp thất thì muốn gì được nấy! Mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay vốn là bất hòa, chuyện này trước khi gả ra ngoài nàng cũng có biết, chỉ là nàng cũng nghĩ giống mọi người, không phải nhà nào mẹ chồng nàng dâu cũng sẽ nảy sinh mâu thuẫn, nhìn Trịnh vương phủ liền biết, tình cảm giữa Trịnh vương phi và Trưởng công chúa ôn hòa có lễ, gia đình hòa hảo. Nhị phu nhân Lâm thị nghĩ chỉ cần nàng cố gắng hòa hợp, mẹ chồng sẽ không thể ghét nàng, nhưng dù nàng có làm gì cũng vô dụng, Tiết lão thái thái luôn xem nàng như cái gai trong mắt, chỉ hận không thể ngay lập tức nhổ xuống, bởi vì phu quân mất sớm, nàng chỉ có thể một mình đối mặt với sự cay nghiệt của mẹ chồng, trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy uất ức, hiện tại còn bị một di nương làm trò khinh thường, nàng làm sao có thể cam tâm?
“Ai da, xem ra này, lời như vậy sao có thể nói ra được chứ?” Phương Lam bừng tỉnh đại ngộ mà đưa tay che miệng, bộ dạng giống như thật sự là lỡ lời, chứ không phải cố tình cầm dao đâm vào vết thương của Lâm thị.
Mọi người xung quanh hai mặt nhìn nhau, có một cảm giác thần tiên đánh nhau, người phàm chịu tội. Các nàng ở trước mặt Phương Lam vĩnh viễn đều không có tư cách lên tiếng, cho dù là Tam phu nhân Dung thị hay Vũ di nương đối với Phương Lam đều không có sức uy hiếp, bình thường có mặt Tiết lão thái thái và Thượng thư phu nhân, Phương Lam đối với mọi người miễn cưỡng cũng xem như khách khí, hiện tại hai người có quyền lực nhất Tiết gia lại không thấy đâu, quả thật là không ai có khả năng ngăn cản Phương Lam.
“Nhị phu nhân đại nhân đại lượng, sẽ không chấp nhất chuyện nhỏ nhặt này, đúng chứ?” Một tháng này hết chuyện này đến chuyện khác đều xảy ra với Tiết gia, Phương Lam lại chỉ có thể ở bên cạnh nhìn mà không thể xen vào, mỗi lần nàng muốn lên tiếng góp vui, Thượng thư phu nhân lại bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân mà chặn họng nàng khiến nàng nghẹn khuất một trận, hiện tại có nàng giúp nàng trút giận, nàng tự nhiên vui mừng.
“Ta nào dám giận hờn gì Phương di nương?” Nhị phu nhân Lâm thị hừ lạnh, trong lòng có một ngọn lửa không thể nào nguôi, nàng biết kìm nén lửa giận lâu ngày đối với thân thể không tốt nhưng nàng cũng đã quen rồi, nàng cũng không thể vì trút giận cho bản thân mà đánh đổi tương lai của nhi nữ được.
“Phu nhân nói vậy, Phương Lam cũng yên tâm...”
Làm trò!
“Mọi người đã đến đông đủ rồi sao?” Lúc này một giọng nói vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Thượng thư phu nhân đi đầu, bên cạnh còn có Tiết lão thái thái thì mọi người ngay lập tức liền đứng lên, cho dù không hành lễ nhưng cũng thể hiện thái độ cung kính với đối phương.
“Lão thái thái, Đại phu nhân.”
“Mọi người mau ngồi xuống đi, ta đã cho người đi chuẩn bị bữa tối, lát nữa liền có thể dùng rồi.” Thượng thư phu nhân ôn hòa mở miệng, không tiếng động liếc nhìn Phương Lam một cái, nếu nàng không nhìn lầm thì lúc nãy Phương Lam hẳn là đứng lên từ vị trí này nhỉ?
Đây... chẳng phải là vị trí của nàng sao?
Đại sảnh Tiết gia cũng giống với các đại sảnh khác, có hai chiếc ghế chủ vị, đại diện cho gia chủ và gia mẫu của một gia tộc, thường thì bên trái là dành cho gia chủ, còn bên phải là dành cho gia mẫu. Thượng thư đại nhân ngày ngày phải lo việc triều chính, cho nên chuyện trong phủ rất ít khi bận tâm, vì vậy Thượng thư phu nhân, còn có Tiết lão thái thái đều là chủ mẫu của Tiết gia, hai bên ghế chủ vị là dành cho hai người bọn họ, cho dù hai người bọn họ vắng mặt thì người có tư cách ngồi lên chiếc ghế này cũng là Lâm thị, nào đến lượt Phương Lam?
“Phu nhân, ngươi còn đứng đó làm gì? Sao còn không mau ngồi xuống đi?” Tiết lão thái thái được nha hoàn đỡ đến chỗ chiếc ghế chủ vị bên trái, sau khi an tọa nàng đã cầm lấy chung trà uống một ngụm, định mở miệng vào thẳng vấn đề thì nhìn thấy Thượng thư phu nhân vẫn còn đang đứng đó, không khỏi mở miệng.
Nếu là trước kia Tiết lão thái thái cũng chẳng buồn mà quan tâm Thượng thư phu nhân đứng hay ngồi, chỉ là dạo gần đây trong phủ xảy ra quá nhiều chuyện, đặc biệt là đối với chuyện của Tiết Phong Linh, tuy rằng hai người đều có cách hành xử khác nhau nhưng lại có cùng chung tiếng nói, mặc dù trước đó không lâu các nàng còn cãi nhau vì Tiết Phong Lan nhưng cẩn thận ngẫm lại, Tiết lão thái thái cảm thấy quyết định của Thượng thư phu nhân chưa chắc đã sai. Huống hồ sau đó Thượng thư phu nhân cũng đã đến nhận lỗi với nàng, cho nên quan hệ giữa hai người hiện tại cũng xem như là hòa hoãn, trước mặt mọi người Tiết lão thái thái cũng sẽ nể mặt Thượng thư phu nhân mà nói chuyện khách khí một chút, bởi vì đám trẻ đang ngày một lớn, đến lúc thu hoạch quả chín, nàng cũng không muốn chỉ vì chút chấp nhất nhỏ nhặt với Thượng thư phu nhân mà khiến quan hệ bà cháu các nàng nảy sinh vấn đề gì, hơn nữa Lý gia bên kia cũng đã tha thứ cho Thượng thư phu nhân, tương lai phải nhờ cậy nhiều rồi.
Tiết lão thái thái bảo nàng ngồi xuống, trong khi đó là vị trí mà Phương Lam vừa mới đứng dậy, đây là có ý gì?
Chính thất cùng thiếp thất ngồi cùng một vị trí, Tiết lão thái thái là muốn nói với nàng trong Tiết gia mặc kệ là chính thê hay thứ thiếp đều có thân phận địa vị ngang nhau sao?
Nói thế nào nàng cũng là tiểu thư của Lý gia, cháu gái của Thái hậu, chủ mẫu của Tiết gia, một kẻ hèn xuất thân thấp kém như Phương Lam, làm sao có tư cách đặt ngang hàng với nàng được cơ chứ?
“Người đâu, đem chiếc ghế đó đi bỏ đi, mang một chiếc ghế khác đến đây.” Không chỉ một lần mà rất nhiều lần, chuyện Tiết lão thái thái thiên vị Phương Lam, Thượng thư phu nhân liếc mắt đã nhìn ra, trước kia nàng đã luôn nhẫn nhịn, nhưng từ khi trở về từ Lý gia, nàng cảm thấy bản thân như đã tìm lại được chỗ dựa, cho dù là Tiết lão thái thái cũng đã nói chuyện với nàng ôn hòa hơn rất nhiều, vì vậy Thượng thư phu nhân không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
“!!!”
Mọi người kinh ngạc, tựa hồ như không đoán được phản ứng của Thượng thư phu nhân lại là như vậy, nhất thời không khí đại sảnh lâm vào tĩnh lặng, không ai dám nói thêm lời nào.
“Còn đứng đó ngây người làm gì?!” Trần ma ma thấy đám hạ nhân đứng yên như bức tượng thì không khỏi lên tiếng quát, một tiếng này của nàng khiến mọi người hoàn hồn, vội vàng đi thu dọn chiếc ghế mà Phương Lam mới ngồi.
Tiết lão thái thái nhíu mày, tỏ vẻ không vui: “Đại phu nhân, ngươi đang làm gì vậy?” Nàng vốn dĩ còn muốn yên bình sống chung với đối phương nhưng xem ra chuyện này đúng là không dễ dàng, hành động này của đối phương nàng thật sự là khiến nàng nhìn không được.
“Mẫu thân, con dâu chỉ muốn đổi ghế thôi.” Mấy năm qua Lý Thừa tướng cùng nàng giận dỗi, Tiết lão thái thái lại không để nàng trở về, vì vậy mà bản thân nàng hoàn toàn không có địa vị gì ở Tiết gia, hiện tại Lý Thừa tướng đồng ý tha thứ cho nàng, không những thế lúc nàng trở về còn cho người đưa không ít đồ đến đây, có lẽ Tiết lão thái thái cũng nhận thấy nguy cơ cho nên mới thay đổi cách đối đãi với nàng, nàng nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, đến lúc phải đứng lên đấu tranh rồi.
“Ghế vẫn còn rất tốt, đổi cái gì?”
“Ghế đúng là còn tốt, nhưng có thứ không mấy sạch sẽ dính vào, con dâu sao có thể ngồi vào đó được?”
“Phu nhân nói vậy là có ý gì?” Phương Lam một bên nghe vậy lập tức đứng bật dậy, gương mặt xinh đẹp không che giấu được sự tức giận.
Thứ không mấy sạch sẽ? Là đang nói nàng sao?
Người bình thường nghe thấy những lời này còn tức điên, huống hồ mà một người kiêu ngạo như Phương Lam, lần đầu tiên chịu sự sỉ nhục như vậy, nàng làm sao có thể để yên cho được?!
“Ngươi...” Phương Lam còn đang muốn nói gì thì đã bị Tiết lão thái thái lên tiếng cắt lời: “Đủ rồi!” Đổi lại là bình thường, Phương Lam cùng Thượng thư phu nhân tranh cãi, nàng tự nhiên sẽ bênh vực Phương Lam, nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi. Từ sáng sớm người của Lý gia đã đưa đồ đến Tiết phủ, quản gia của Lý gia đích thân dẫn đầu đoàn người đến, Tiết lão thái thái cũng chú ý đến thái độ quan tâm ân cần của người Lý gia dành cho Thượng thư phu nhân, kể từ sau năm mới, Thượng thư phu trở về từ Lý gia, không khó để nhận ra Lý gia bên kia đã tha thứ cho nàng ta, vì vậy trong đoạn thời gian này nàng mới thay đổi cách đối đãi với nàng ta, chỉ là không ngờ nàng vừa mới nhường nhịn, nàng ta lại thị sủng sinh kiêu, so sánh với Phương Lam cũng không khác bao nhiêu.
“Ngươi thân là di nương, lại dám ngồi vào vị trí của chính thất, còn không mau nhận lỗi với Đại phu nhân!” Mấy năm nay Lý gia đối xử lạnh nhạt với Thượng thư phu nhân cho nên Tiết lão thái thái mới không khách khí với Thượng thư phu nhân như vậy, hiện tại Lý gia thay đổi thái độ, nói thế nào Thượng thư phu nhân cũng là đích nữ của Lý Thừa tướng, Lý Thừa tướng yêu thương thê tử của mình thế nào mọi người đều rõ, sẽ không có chuyện hắn bỏ mặc nữ nhi không lo, cho nên thời điểm này là lúc thích hợp để lấy lòng Lý gia. Lý gia quyền khuynh thiên hạ, hai vị tiểu thư của Lý gia đều đã gả cho Thái tử, tương lai Thái tử kế thừa ngôi vị, Lý gia chính là một bước trời, Thượng thư phu nhân là nữ nhi được Lý Thừa tướng sủng ái, Lý Thừa tướng nếu được vinh quang tự nhiên sẽ không quên mất nữ nhi này, hiện tại tạo quan hệ với Lý gia là con đường vô cùng đúng đắn, chưa kể Tiết gia của nàng nhiều nữ nhi như vậy, nếu có thể thông qua Lý gia gả cháu gái của nàng vào nhà quyền quý, tương lai Tiết gia cũng không cần lo nữa.
“Lão phu nhân...” Phương Lam rõ ràng là không phục, nhưng bị Tiết lão thái thái trừng mắt cảnh cáo thì đôi môi liền mím chặt, nhất thời không nói thêm được điều gì, chỉ có thể miễn cưỡng nhận lỗi với đối phương.
“Phu nhân, ta xin lỗi...” Không nghĩ Tiết lão thái thái lại bắt nàng nhận lỗi với Thượng thư phu nhân, bình thường Tiết lão thái thái đối với Thượng thư phu nhân chướng mắt không thôi, nhiều lúc còn vì nàng mà còn gây khó xử cho nàng ta, vậy mà hôm nay lại làm trò trước mặt mọi người bênh vực nàng ta, thật sự là tức chết nàng mà!
“Nếu ngươi đã nhận lỗi thì ta sẽ tha thứ, chỉ là lần sau đừng đánh chủ ý lên những thứ không thuộc về mình.” Hiếm khi Tiết lão thái thái chịu cho nàng mặt mũi, Thượng thư phu nhân dù không muốn cũng phải nhắm mắt bỏ qua cho sai lầm lần này của Phương Lam.
“Vâng...” Phương Lam cắn răng, trong lòng giận mà không có chỗ phát tát, lần trước Tiết lão thái thái thay đổi thái độ với Tiết Phong Lan, dù sao cũng chỉ là một nha đầu, không thể làm nên trò trống gì nên nàng mới không thèm bận tâm, không ngờ lần này Tiết lão thái thái lại thay đổi thái độ với Thượng thư phu nhân, hiện tại thì hay rồi, còn vì nàng ta mà mắng nàng, buộc nàng nhận lỗi, nàng sao có thể cam tâm chứ?!
“Được rồi, nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì mau cho người dọn bàn dùng bữa đi.” Tiết lão thái thái phiền chán phất tay, hôm nay trong phủ vắng vẻ, nàng vốn muốn dùng một bữa cơm chung với mọi người để gắn kết thêm tình cảm, mà chủ yếu cũng chỉ là cải thiện quan hệ với Thượng thư phu nhân, nhưng dùng cơm riêng với Thượng thư phu nhân thì có chút ngại ngùng nên đành cho gọi mọi người đến, không nghĩ đến lại phát sinh phiền toái.
“Mẫu thân, Linh Nhi còn chưa có đến.” Bởi vì trong phủ không còn có mấy người, cho nên Tiết lão thái thái mới gọi tất cả mọi người đến đại sảnh để dùng bữa cho vui nhà vui cửa, Tiết Phong Linh đã hết thời hạn bị cấm túc, tự nhiên cũng được gọi đến.
“Nha đầu đó đã hết bị cấm túc rồi mà, sao còn chưa chịu đến?” Nghe đến cái tên Tiết Phong Linh, Tiết lão thái thái không tiếng động thở dài. Một tháng Tiết Phong Linh bị cấm túc, Tiết lão thái thái cũng có đến thăm vài lần, về sau thân già mệt mỏi, nàng cũng chẳng muốn đi đường xa đến Mẫu Đơn Các nên chỉ cho Huỳnh ma ma qua hỏi thăm, sức khỏe của Tiết Phong Linh thì vẫn bình thường, chỉ là tâm trạng không được tốt, có vẻ như vẫn còn tức giận về việc bị trách phạt, cũng giống như việc không được đi tham gia săn thú.
“Con cũng không rõ...”
“Phu nhân...” Lúc này một nha hoàn đi đến, nói nhỏ vào tai Thượng thư phu nhân, nha hoàn này là người Thượng thư phu nhân cho đi gọi Tiết Phong Linh, hiện tại nàng đến nhưng Tiết Phong Linh lại chẳng thấy đâu, ít nhiều Thượng thư phu nhân cũng đoán được đáp án.
“Tiểu thư đâu rồi?”
Nha hoàn ngập ngừng, gương mặt lộ vẻ khó xử: “Tam tiểu thư nhốt mình trong phòng cả một ngày, không chịu ra ngoài.”
“Sáng giờ tiểu thư đã dùng bữa gì chưa?” Tuy rằng nàng buồn bực vì hành động thiếu suy nghĩ của nữ nhi nhưng đáy lòng lại là một trận lo lắng.
“Nô tì có hỏi Tuyết Mai, nàng ta bảo là tiểu thư từ sớm đã luôn ở trong phòng, không chịu ra ngoài dùng bữa, Tuyết Mai mang đồ ăn đi vào đều bị Tam tiểu thư vứt ra ngoài.”
Thượng thư phu nhân nhíu mày, còn chưa đợi nàng nói thêm điều gì Tiết lão thái thái đã đi trước lên tiếng, trong giọng nói còn không chút che giấu sự tức giận: “Hồ nháo!”
“Lập tức cho người đi gọi Tam tiểu thư đến đây gặp ta!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.