13.
Phụ thân ta có vẻ tức giận, nhưng nhìn thấy hộ vệ vương phủ nên phải nhẫn nhịn lại.
Ông ta gượng cười, mặt dày vô sỉ nói: "Chu ma ma, Nguyên Chiêu là trưởng nữ của ta, ta thân là phụ thân bây giờ còn khoẻ mạnh, nàng sao lại không có ai nương tựa được?"
Phụ thân ta cúi xuống nhìn đống rác rưởi trên mặt đất.
"Quận chúa gả vào Lục gia đã lâu, có nhiều thứ đã bị nàng cầm đi tặng người khác, còn có mấy cại bị bọn hạ nhân tay chân vụng về làm hỏng rồi..."
Phụ thân ta nhìn Chu ma ma, tiếp tục nói: "Bản quan có lòng tốt bù đủ đồ vật chỉ vì muốn Nguyên Chiêu coi như kỉ vật, lại không ngờ Chu ma ma lại hiểu lầm như vậy."
Nhìn bộ mặt trơ trẽn cũ phụ thân khiến ta buồn nôn.
Chu ma ma trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ nói: "Nói như vậy, ra là lão nô hiểu lầm Lục đại nhân?"
"Làm sáng tỏ hiểu lầm là được rồi." Cha ta cười cười, còn nói: "Nếu những đồ cưới này đã kiểm kê xong, vậy chính thức giao cho Nguyên Chiêu."
Ta hít sâu một hơi, tiến lên hai bước.
"Còn chưa xong được." Ta chậm rãi nói:"Phụ thân nói mẫu thân con tặng đồ cho người khác. Những năm qua danh sách lễ vật tặng cho các phủ xung quanh đều được ghi lại, mà nếu đã vậy, xin phụ thân đưa danh sách cho Chu ma ma nhìn qua để bà ấy có thể về báo lại với vương phủ."
Thanh danh của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-phe-vat/2872802/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.