15.
Triệu di nương cuối cùng cũng sai người mang lửa than đưa tới cho ta.
Nhưng đi cùng lửa than, còn có vị phụ thân ngay cả da mặt cũng không cần của ta.
Hắn bước vào viện của ta đã không hài lòng nói: "Nghe nói con muốn đuổi Triệu di nương và muội muội của con ra khỏi phủ?"
Cha ta dùng ánh mắ thất vọng nhìn ta: "Nguyên Chiêu, sao con lại thành ra thế này? Ta thật sự rất thất vọng về con."
Ta bật cười vì những lời nói của ông ta.
"Phụ thân, người nên thất vọng phải là con mới đúng."
Ta cụp mắt che giấu sự châm chọc trong mắt: "Con không ngờ người lại vì một thiếp thất mà chạy tới chất vấn con, người thật sự khiến con thất vọng."
Phụ thân ta sững sờ, rồi lại bày ra bộ dạng từ ái, như quên đi không khí giương cung bạt kiếm mấy ngày trước.
"Nguyên Chiêu, con bây giờ đã trưởng thành rồi, phải quý trọng thanh danh của mình, nếu không sau này..."
"Sau này làm sao?" Ta ngắt lời ông ta: "Hôm nay phụ thân tới gặp con không phải là để hưng sư vấn tội cho Triệu di nương à? Bây giờ răn dạy con làm gì?"
Có lẽ là thấy bị ta làm mất mặt, sắc mặt phụ thân ta đột nhiên lạnh lùng.
"Lục Nguyên Chiêu, có phải con cho rằng leo được lên Tề Vương Phủ là có thể không sợ trời không sợ đất không, giờ ngay cả ta nói con cũng không thèm nghe."
Ông ta lạnh lùng nhìn ta: "Đừng quên con là nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-phe-vat/2872800/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.