Vân Yên đang trầm tư thì đột nhiên Mộ Tuyết Sương nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Yên Nhi, ngươi và Cảnh Nam là thế nào?"
Nghe lời này, vẻ mặt trầm tư của Vân Yên lập tức sụp đổ, nàng cúi đầu, hồi lâu sau, ngẩng đầu nhìn Mộ Tuyết Sương, nhỏ giọng nói: "Cô cô, chuyện này ngài không cần để ý, cũng không cần hỏi nữa." Dứt lời, nàng nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, sắc mặt tối tăm.
Mộ Tuyết Sương cầm lấy tay Vân Yên, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, thở dài nói: "Sao ta có thể không quan tâm không hỏi han, hôm nay ngươi và hắn như vậy, hẳn là ngươi đã hiểu rõ hắn. Cảnh Nam là một đứa bé mệnh khổ, cho nên trái tim nó lạnh lẽo hơn người bình thường, đây cũng không phải điều hắn mong muốn, trong hoàng cung này, muốn tồn tại thì nhất định phải hung ác. Ngay từ đâu hắn cũng không ngờ sẽ có một ngày mình yêu ngươi. Mấy năm nay, hắn mặt ngoài lạnh nhạt, trong lòng thâm trầm, nhưng chưa bao giờ ta nhìn thấy bộ dáng hắn sa sút thế này. Nếu ngươi muốn trách hắn gạt ngươi, vậy ngươi cũng trách cả ta đi."
Sa sút sao? Khóe miệng Vân Yên khẽ cong, a, đêm hôm đó lúc hắn giải thích với nàng, mặc dù không nhìn thấy rõ nét mặt hắn nhưng nàng cũng không cảm thấy hắn khác bình thường chỗ nào. Trong lòng nàng hiện tại rất loạn, có rất nhiều chuyện nàng không thể hiểu. Giống như tối qua, nếu hắn cứu nàng, vì sao không nói lời nào đã rời đi, là nóng lòng muốn phủi sạch quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433988/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.