Nghe lời này, Vân Yên nheo mắt, khẽ biến sắc, hắn ám chỉ người nào? Nàng nhìn nam nhân trung niên đứng phía trên, hắn nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đoán được thân phận nàng? Làm sao có thể?! Nhưng nhìn vẻ mặt nam tử đứng trên kia, hắn đang cười với nàng, cười hết sức nhu hòa, thậm chí có chút cưng chiều, có điều, tuy ánh mắt hắn nhìn về phía nàng nhưng nàng cảm thấy không phải hắn đang nhìn nàng, loại ánh mắt này khiến người ta có cảm giác hít thở không thông, chỉ cảm thấy như có gì đó nghẹn ở cổ họng, đây là ảo giác của nàng sao?
Vân Yên nhíu mày, không thể nào, hắn không thể biết thân phận của nàng, trước giờ hành tung của nàng luôn vô tung vô ảnh, cũng không thể có người nào nói cho hắn biết, hơn nữa nàng chỉ tiếp xúc với hắn vài lần. Trong lòng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Tại hạ không nghe rõ lời Hoàng thượng nói, xin Hoàng thượng nói rõ."
Sắc mặt Mộ Dương Thiên thay đổi, ánh mắt khôi phục lại bình thường, hắn nhìn người phía dưới, nhàn nhạt nói: "Xem ra ngươi thật sự đã quên những lời trẫm nói với ngươi đêm hôm đó, như vậy cũng tốt, coi như trẫm chưa từng nói gì thôi."
Vân Yên nghi hoặc nhìn nam tử, đáy mắt thoáng trầm tư, hắn vẫn một mực nhắc đến chuyện đêm hôm đó hắn nói với nàng, nhưng mà, Vân Yên khẽ xoa trán, suy nghĩ rối loạn, nhưng vẫn không nghĩ ra chuyện gì. Nàng nhớ hình như đêm hôm đó hắn đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433986/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.