Một đêm này, khắp nơi trên đường phố kinh thành đều là truy binh tìm kiếm hai người áo đen, thậm chí còn lục soát từng nhà. Trên mái hiên, Vân Yên nhìn những binh lính phía dưới, lại nhìn bóng đêm, có lẽ trong lòng uất ức, đêm nay thật quá mức thâm trầm. Có một số việc, cuối cùng sẽ nổi lên trên mặt nước.
Đường trở về Tướng phủ rất thuận lợi, rất nhanh đã về đến bên ngoài Tướng phủ, Vân Yên trực tiếp nhảy lên đầu tường lại loáng thoáng thấy một người lén lút đi vào trong Tướng phủ.
Theo lý thì trước giờ Tướng phủ thủ vệ sâm nghiêm, đặc biệt là chính viện bên này, Vân Yên trầm ngâm chốc lát, quyết định bám theo nhìn một chút. Người nọ đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh, Vân Yên quan sát người nọ, ánh mắt nàng khẽ biến, bóng dáng kia nhìn rất quen. Kinh ngạc hơn chính là, người nọ lại đi thẳng vào thư phòng của Vân Mặc Thành.
Đứng bên ngoài thư phòng, khóe miệng Vân Yên khẽ nhếch, xem ra mấy ngày nay Vân Mặc Thành cũng không nhàn rỗi, vừa đúng lúc nàng cũng muốn biết hắn đang nghĩ gì, nhân tiện nghĩ ra đối sách cho tốt. Nàng tung người nhảy lên nóc thư phòng, nhấc một mảnh ngói lên quan sát tình cảnh trong thư phòng.
Trong thư phòng, Vân Mặc Thành ngồi bên bàn, nhìn người vừa tiến vào, nói: "Lý đại nhân, đúng là khách quý a, trễ như vậy còn đến đây. Mời ngồi."
Lý phủ doãn khom người đứng phía dưới, nghe lời này, cười nói: "Đêm khuya đến bái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433960/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.