Sau khi nói vài lời với Bích Thủy, Vân Yên liền để nàng ra ngoài, dù sao bên Thu Diên còn chưa biết tình hình của nàng, sợ vẫn đang lo lắng. Nhìn vết thương trên cánh tay, nàng cắn răng, thật là đau.
Vân Yên nhìn về phía trước, trong mắt thoáng qua tia lãnh ý, cẩn thận ngẫm lại, nếu hôm qua không phải nàng trọng thương ngất đi, sau đó lại được người nọ vận công bức độc, chỉ sợ không thể giải được mị dược, có thể nàng sẽ bị nổ banh xác. Dược tính của mị dược này tương đối mạnh, nếu nàng đoán không sai dược này hẳn là 'Tam thiên hoan' trong truyền thuyết. Có người nói nam nhân dù bất lực nếu dùng 'tam thiên hoan' này lập tức dữ dội như hổ, có thể thấy công hiệu kì diệu của nó, ngay cả nàng cũng chưa từng thấy loại mị dược này, rốt cuộc ai là người có nó đây?
Vân Nguyệt và Liễu Tịnh Lâm không thể nào có được loại thuốc này, sau lưng nhất định có người trợ giúp bọn họ, nhưng mà sẽ là ai chứ?
Nhìn bồn hoa bên cạnh, Vân Yên khẽ lắc đầu, vừa rồi nói chuyện với Bích Thủy, có mấy lời nàng không nói thẳng ra, cũng may Bích Thủy lo lắng cho Lăng Ba nên không chú ý tới.
Ngày hôm qua, đúng là Lăng Ba đặt mị dược trong hoa sơn trà, nhưng cuối cùng người khiến mị dược nhanh chóng phát tán là Bích Thủy, bởi vì buổi tối Bích Thủy có tưới nước cho hoa, mị dược mới có thể phát ra mùi thơm.
Cho nên trong cả quá trình, Lăng Ba lợi dụng Bích Thủy, nếu như nói thật với Bích Thủy chuyện này, trong lòng nàng sẽ khổ sở cỡ nào, vì nàng xem Lăng Ba là tỷ muội.
Mặc dù vừa rồi nàng nói với Bích Thủy tha thứ Lăng Ba nhưng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy trong lòng có chút khổ sở, Lăng Ba và nàng cùng nhau lớn lên, lại nhiều lần hại nàng. Mẫu thân đã từng nói, nhận được một giọt ân, dùng sông lớn để trả. Năm đó khi nàng cùng mẫu thân sa sút nhất, Dung di vẫn ở lại bên cạnh các nàng, khi đó, Dung di còn không có đủ đồ ăn mà ăn nhưng lại đem tất cả cho các nàng, nếu không có Dung di, họ đã sớm chết đói, đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng nhiều lần khoan thứ cho Lăng Ba. Huống chi, không động tới Lăng Ba là tránh rút dây động rừng, để nàng dễ dàng áp dụng kế hoạch sau này.
Thọ Khang cung.
Trong nội điện, Cao Thái hậu nằm trên giường, sắc mặt còn kém hơn lúc trước, Vũ Hạ ma ma đứng bên cạnh, vẻ mặt lo lắng.
Phía dưới, một thái y kính cẩn quỳ bắt mạch cho Thái hậu.
"Trần thái y, bệnh của Thái hậu thế nào ròi?" Thật lâu sau, Vũ Hạ ma ma nhịn không được hỏi.
Trần thái y liếc nhìn Vũ Hạ ma ma, rồi lại nhìn Cao Thái hậu, cúi đầu đáp: "Chuyện này..." Nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời, tựa như có điều khó nói.
"Được rồi, Vũ Hạ, đừng làm khó Trần thái y, thân thể ai gia thế nào ta tự mình biết rõ, Trần thái y, ngươi quỳ an đi thôi." Cao Thái hậu bỗng mở mắt ra, trên mặt không có bất kì cảm xúc gì, thanh âm trầm thấp vang lên.
Trần thái y vội vàng hành lễ: "Đa tạ Thái hậu, thần lập tức đi bốc thuốc." Nói xong, hắn quỳ lạy lần nữa rồi lui ra ngoài.
Vũ Hạ ma ma thở dài một tiếng, nhìn Cao Thái hậu nói: "Thái hậu, đều là những lăng băm này vô dụng, ngài tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, cứ thoải mái thôi."
Cao Thái hậu cười khẽ, tự giễu: "Ai gia cũng đã từng tuổi này rồi, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, ngươi không cần quá lo lắng, bây giờ ai gia có thể sống được ngày nào hay ngày đó."
Nghe vậy, Vũ Hạ ma ma rũ mắt, trên mặt tràn đầy bi thương.
Đúng lúc này một bóng người vọt vào, vừa chạy vừa nói: "Thái hậu, thái hậu, không xong, không xong."
Vũ Hạ ma ma nhìn về phía người vừa chạy vào, không vui nói: "Tần công công, chuyện gì mà hốt hoảng như vậy, không sợ quấy rầy thái hậu nghỉ ngơi!"
Tần Hữu Chí nghe vậy cũng biết là mình luống cuống, vội vàng quỳ xuống nói: "Thái hậu tha mạng, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết." Nói xong, hắn tự mình vả miệng, tát liên tiếp mấy cái.
Cao Thái hậu khẽ nâng tay, Vũ Hạ ma ma hiểu ý, vội vàng qua đỡ nàng lên.
Cao Thái hậu nghiêng người dựa vào lan can giường, liếc nhìn Tần Hữu Chí, nhàn nhạt nói: "Được rồi, nói đi, có chuyện gì."
Nghe vậy, Tần Hữu Chí như được đại xá, cười nói: "Đa tạ Thái hậu." Suy nghĩ một chút, hắn thu hồi nụ cười, vẻ mặt nặng nề, tận trọng nói: "Nàng trở lại!"
"Ai trở lại?" Cao Thái hậu nhướng mày, trầm giọng hỏi.
"Vĩnh Ninh trưởng công chúa, nàng trở lại! Vừa rồi nô tài thấy nàng ở Ngự hoa viên." Nói xong hắn cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt của Cao Thái hậu.
Cao Thái hậu nhíu mày, mặt mày càng nhăn lợi hại, miệng mở rộng, cuối cùng từ kinh ngạc chuyển sang tức giận, sau đó cười nói: "Được, tốt! Nàng rốt cuộc vẫn phải trở lại!" Trong đôi mắt đục ngầu kia rõ ràng mang theo tia âm lệ.
"Thái hậu." Vũ Hạ ma ma lo lắng nhìn Thái hậu, thật ra thì trong lòng nàng cũng kinh ngạc, không phải năm đó trưởng công chúa nói sẽ mãi mãi không bước vào kinh thành sao? Tại sao hôm nay lại trở về? Chẳng lẽ? Nàng đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn Cao Thái hậu nói: "Ngài nói có phải Vĩnh Ninh công chúa trở về là vì chuyện năm xưa..."
Cao Thái hâu hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt khô cằn hiện lên sát ý: "Mặc kệ có phải là vì chuyện kia hay không, nếu nàng dám trở lại thì đừng trách ai gia không giữ lời hứa năm đó!"
"Nhưng mà Thái hậu, bên Hoàng thượng sợ rằng..." Vũ Hạ ma ma chần chờ nói, sự kiện năm đó lớn như vậy, lần đó thái hậu cùng Hoàng thượng còn suýt nữa mẹ con quyết liệt, mặc dù Hoàng thượng cung kính với Thái hậu, nhưng ngoài trừ mỗi ngày thỉnh an, hắn sẽ không vào Thọ Khang cung chứ đừng nói đến tâm sự với Thái hậu, có lúc nàng nghĩ họ là mẹ con ruột thịt sao? Nếu Thái hậu làm ra chuyện tổn thương Vĩnh Ninh công chúa, sợ là Hoàng thượng sẽ lục thân không nhận.
"Sợ cái gì! Dù nói thế nào ai gia cũng là mẫu hậu của hắn, nếu hắn dám làm gì ai gia, không sợ người trong thiên hạ thóa mạ hay sao? Huống chi ai gia làm tất cả cũng chỉ vì tốt cho hắn!" Cao Thái hậu ngẩng cao đầu, lạnh lùng nói.
Ngự hoa viên.
Nhìn Ngự hoa viên khắp nơi hoa tươi nở rộ, Mộ Tuyết Sương thở dài, cuối cùng nàng vẫn trở lại nơi này, dù đã qua 20 năm, nơi này hình như vẫn không có gì thay đổi. Năm đó, nàng từng thề không bao giờ trở về hoàng cung máu lạnh vô tình này nữa, nhưng hôm nay nàng đã phá vỡ lời thề, có một số chuyện trong lòng hắn đã ẩn giấu 20 năm rồi, cũng là lúc nên lấy lại công đạo.
Bên cạnh, Mộ Cảnh Nam nhìn trời một chút, nhàn nhạt nói với Mộ Tuyết Sương: "Đi dạo cũng đã lâu, bây giờ ngươi trở về tẩm điện của mình hay đi gặp hắn?"
"Dĩ nhiên là đi gặp hắn." Mộ Tuyết Sương giễu cợt nói, bọn họ đã gần hai mươi năm chưa gặp, nhưng mặc kệ thế nào, đời này tình nghĩa huynh muội cũng sắp hết.
Nghe lời này, Mộ Cảnh Nam lạnh nhạt nói: "Nếu là đi gặp hắn, vậy thì ta không đi được." Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng nam tử từ từ đi xa, Mộ Tuyết Sương khẽ lắc đầu, hắn vẫn luôn làm theo ý mình như vậy, có điều, có thể trách ai được? Nàng xoay người, lạnh lùng nhìn về phía trước, muốn trách cũng chỉ có thể trách hắn thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]