Chương trước
Chương sau
Sau khi tiễn Mộ Tuyết Sương và Mộ Cảnh Nam, Vân Yên trở vào Tướng phủ, vừa đến cửa Tướng phủ đã thấy Mộ Thanh Viễn một mình đứng trong đình viện, vẻ mặt có chút thẫn thờ.

Vân Yên khẽ nâng mắt nhìn hắn, trong lòng không khỏi trào phúng, nhớ tới thái độ của hắn lúc trước rõ ràng cho rằng nàng cẩu thả với người khác, bây giờ hắn làm ra bộ dáng này cho ai coi đây?

Bình phục lại tâm tình, Vân Yên tiến lên phía trước, khẽ phúc thân với Mộ Thanh Viễn: "Thần nữ bái kiến Tứ vương gia."

Nghe thanh âm Vân Yên, Mộ Thanh Viễn phục hồi tinh thần, hắn cười nhạt nói: "Không phải bổn vương đã nói rồi sao? Trước mặt bổn vương, ngươi không cần đa lễ."

Vân Yên theo lời đứng lên, nhìn Mộ Thanh Viễn, lãnh ý trong mắt biến mất, lại hóa thành nhu tình nhìn nàng, nếu không biết cách làm người của hắn, đúng là dễ dàng bị hắn lừa gạt.

"Sao Tứ vương gia lại ở đây? Cha ta đâu?" Trầm mặc một lát, Vân Yên hỏi.

"Bổn vương để Vân Tướng đi trước." Mộ Thanh Viễn hồi đáp, nhìn cô gái trước mắt, hiện tại hắn mới xem như tên tâm, có lẽ lúc trước hắn từng nghi ngờ nhưng sau khi thấy thái độ trước sau không đồng nhất của Mộ Cảnh Nam, hắn có chút tin tưởng nàng, bởi vì lúc đầu Mộ Cảnh Nam nói đêm qua ở cùng nàng là để chọc giận hắn thôi, hai người họ trước giờ đều bằng mặt không bằng lòng. Sau đó Mộ Cảnh Nam thay đổi lời nói cũng là vì Tuyết Sương cô cô tới, vị cô cô này của hắn trước nay không sợ trời không sợ đất, coi như Mộ Cảnh Nam có thể không để ý mệnh lệnh của phụ hoàng nhưng hắn nhất định không dám cãi lời nàng, Tuyết Sương cô cô vừa là mẹ vừa là bằng hữu, dĩ nhiên sẽ làm chủ cho nàng. Tóm lại, tất cả mọi chuyện đều giải thích rõ ràng, hôm nay coi như một hồi sợ bóng sợ gió thôi.

Vân Yên nâng mắt nhìn Mộ Thanh Viễn, nghi ngờ hỏi: "Tứ vương gia ở đây chờ ta sao?"

"Ừ, thật ra cũng không có gì, bổn vương chỉ muốn nói với Yên Nhi mấy câu thôi." Mộ Thanh Viễn nhíu mày, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Nghe hắn thân mật gọi mình là Yên Nhi, Vân Yên vô thức nắm chặt nắm tay, cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, nhớ tới lời nói của người nọ lúc trước, trong lòng càng khó chịu, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: "Vương gia muốn nói gì với ta?"

Suy nghĩ một chút, Mộ Thanh Viễn cười nói: "Không có gì, thấy ngươi bình an vô sự, bổn vương an tâm, nếu có cần gì thì cứ nói với bổn vương."

Hắn vừa rồi là muốn xin lỗi nàng sao? Trong lòng Vân Yên không khỏi giễu cợt, hắn là Vương gia cao cao tại thượng đương nhiên có quyền nghi ngờ một tiểu nữ tử như nàng, chỉ sợ hắn đắn đo một hồi, nhưng vì mặt mũi, thân phận cho nên không thể mở miệng xin lỗi. Huống chi, nàng cũng không trông mong hắn nói lời xin lỗi.

Bỗng dưng Vân Yên nhìn Mộ Thanh Viễn, lạnh nhạt nói: "Tứ Vương gia tin tưởng ta sao?"

"Cái gì?" Nét mặt Mộ Thanh Viễn nặng nề, hỏi.

Vân Yên lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Bọn họ đều nói đêm qua ta ra ngoài gặp riêng nam nhân, thật ra bọn họ nói gì ta cũng không để ý, ta chỉ muốn biết Vương gia nghĩ thế nào." Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với Mộ Thanh Viễn, nhẹ nhàng cười nói, "Nhưng mà ta tin chắc, Tứ vương gia nhất định tin ta, đúng không?"

Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn há miệng, hồi lâu hắn lúng túng nói: "Đương nhiên. Bổn vương còn có chuyện quan trọng, đi trước đây. Khí sắc ngươi không được tốt lắm, nghỉ ngơi cho tốt!"

"Cung tiễn Tứ vương gia!" Vân Yên dịu dàng hành lễ.

Nhìn bộ dáng Vân Yên, Mộ Thanh Viễn thở phào nhẹ nhõm, hài lòng cười một tiếng, xoay người nhanh chóng rời đi.

Vân Yên đứng thẳng dậy, nhìn nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt trước mắt, hắn đây là chạy trối chết sao? Chỉ có người trong lòng có quỷ mới như thế, xem ra là nàng coi trọng hắn rồi, nếu đổi lại là người nọ, sợ là sẽ thản nhiên hơn hắn rất nhiều.

Nếu gả cho hắn chỉ là vì ước định với Dạ Mị, hắn có hoài nghi hay không nàng không thèm để ý, có điều, 'uất ức' này cũng không thể nhận không, phải có chút tác dụng nhất định mới được. Hiện tại, sợ là hắn đã hoàn toàn tin tưởng nàng, mặc dù cái giá này hơi lớn nhưng cũng coi như đáng giá.

Liếc mắt nhìn mấy bóng người mệt mỏi luống cuống ở cửa Tướng phủ, quả nhiên đi tìm Tuyết Sương cô cô là đúng, nàng vừa xuất hiện tất cả mọi người liền bị chấn động, khiếp sợ, ngay cả Vân Mặc Thành cũng không dám hó hé trước mặt nàng. Có điều, nhớ tới chuyện lúc trước, trong mắt Vân Yên hiện lên một tia lãnh ý, một ngày nào đó nàng sẽ trả lại tất cả những gì nàng phải chịu cho hắn.

Bích Vân Các.

Vừa vào phòng, Vân Nguyệt quăng toàn bộ đồ trên bàn xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, căm hận nói: "Tại sao, tại sao lại như vậy, Vân Yên vẫn bình yên vô sự! Đều do nữ nhân kia, đều tại nàng, nếu nàng không xuất hiện, Tứ vương gia nhất định sẽ không tin Vân Yên."

Nhìn dáng vẻ kích động của Vân Nguyệt, Liễu Tịnh Lâm tiến lên kéo nàng lại, nhỏ giọng quát: "Nói bậy bạ cái gì, nếu như bị người khác nghe được, truyền đi là bị chém đầu đấy!"

"Mẹ, sao ngươi phải sợ nàng? Nàng là công chúa thì sao chứ, chỉ là một nữ nhân già không ai thèm lấy thôi." Vân Nguyệt hừ lạnh, trong mắt tràn đầy hận ý.

Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm đột nhiên giơ tay lên, 'pằng' một tiếng, tát vào mặt Vân Nguyệt: "Còn dám nói bậy!"

Vân Nguyệt bụm má, nhìn Liễu Tịnh Lâm, cắn răng nói: "Mẹ, ngươi cũng giống bọn họ, cũng khi dễ ta sao?" Ngày hôm nay nàng đã ăn hai cái tát rồi, trong lòng hận đến nghiến răng.

Nhìn cái bộ dáng này của Vân Nguyệt, Liễu Tịnh Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Một tát này là để cho ngươi biết, có vài việc chỉ cần trong lòng biết là được, không cần phải nói ra miệng. Ta không ngại nói cho ngươi biết, so với Hoàng thượng, quyền thế của Trưởng công chúa cũng không kém hơn bao nhiêu, nếu nói ngang ngược càn rỡ, Chiêu Dương công chúa bây giờ còn kém xa, năm đó cũng vì Võ Trạng Nguyên nói một câu không hợp ý nàng, nàng đã nói Hoàng thượng chặt đầu hắn, thậm chí suýt nữa diệt cả nhà Võ Trạng Nguyên."

"Ta..." Vân Nguyệt vẫn không phục.

Liễu Tịnh Lâm lạnh giọng quát: "Trước mặt nàng ta cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, năm đó vì chuyện của Lý Tố Ngọc, nàng đã rất hận ta, nếu như ngươi lại làm chuyện gì bất kính, đến lúc đó sợ là cha ngươi cũng không cứu được chúng ta."

Vân Nguyệt nhìn Liễu Tịnh Lâm, không cam lòng nói: "Chẳng lẽ chúng ta không đối phó Vân Yên nữa sao? Làm sao ta có thể để nàng sống tốt được."

"Đừng lo lắng, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Thật ra cha ngươi cũng không hi vọng nàng gả cho Tứ Vương gia, cha ngươi phản đối, so với hai người chúng ta hữu dụng hơn rất nhiều." Liễu Tịnh Lâm âm hiểm cười nói, mặc dù hôm qua không thể khiến bôi nhọ danh tiếng của Vân Yên, nhưng ít nhất nàng có được tin tức hữu dụng này.

Nhớ lại thái độ của Vân Mặc Thành lúc đó, Vân Nguyệt nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, có cha giúp một tay, Vân Yên đừng hòng gả cho Tứ Vương gia, người kết hôn với Tứ Vương gia chỉ có thể là Vân Nguyệt nàng!

Chợt nhớ tới một chuyện, Vân Nguyệt nhìn Liễu Tịnh Lâm, có chút do dự nói: "Vân Yên có thể biết chuyện chúng ta hãm hại nàng hay không, sau đó tố cáo chúng ta? Coi như cha có lòng giúp chúng ta nhưng nếu có chứng cứ, sợ là..."

Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm cười âm lãnh nói: "Yên tâm, nàng sẽ không biết, bởi vì ta đã cho người xử lý xong nhân chứng."

Vân Nguyệt hít sâu một hơi, nói vậy, nàng không còn gì lo lắng nữa, Vân Yên a Vân Yên, ngươi không phải đối thủ của ta!

Biện Hiên Các.

Vân Yên vừa bước vào cửa, một bóng người đã vọt lên: "Tiểu thư, ngài đã trở lại, ta còn tưởng bọn họ lại làm khó ngài đấy." Bích Thủy nhìn Vân Yên, cười nói, "Ngài không biết lúc mẹ con Vân Nguyệt bị trưởng công chúa dạy dỗ, trong lòng ta thật sung sướng, bọn họ cũng có ngày hôm nay, lát nữa ta phải đi kể cho Lăng Ba với Dung di, cho các nàng vui vẻ một phen."

Nói xong, Bích Thủy khoác lên tay Vân Yên, chuẩn bị dìu nàng vào phòng.

"A..." Vân Yên đau đớn kêu một tiếng, khẽ nhíu mày, đẩy tay Bích Thủy ra.

Nhìn động tác của Vân Yên, Bích Thủy kinh nghi nói: "Tiểu thư, ngài thế nào?"

"Không có việc gì." Vân Yên lắc đầu, đi thẳng vào phòng, ngồi trên giường êm, nàng nhìn cánh tay mình, trên tay áo có vết máu thấm ra rồi.

Bích Thủy đi theo vào, thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt Vân Yên, rồi lại nhìn cánh tay nàng, trong lòng buồn bực, sao nàng không chú ý tới chứ, sắc mặt tiểu thư cũng không tốt, nhất định hôm qua đã gặp phải chuyện gì, nếu không thì sao có thể không ở trong phòng chứ.

Vân Yên nhẹ nhàng vén tay áo lên, lông mày nhăn lại, cả cánh tay trái phía dưới cùi chỏ bị quấn một lớp vải trắng, bây giờ đã thấm máu đỏ tươi.

"A!" Bích Thủy trợn to hai mắt, che miệng, kinh hô: "Tiểu thư, tại sao lại thế này, ai làm ngươi bị thương?! Ta đi tìm hắn."

Vân Yên liếc nhìn Bích Thủy một cái, cau mày nói: "Lát nữa sẽ nói chi tiết với ngươi, mang thuốc trị thương cùng vải trắng tới đây cho ta, nên xử lý vết thương này trước." Tối qua ở trước mặt Mộ Tuyết Sương cùng Mộ Cảnh Nam nàng không muốn bại lộ quá nhiều cho nên chỉ băng bó đơn giản một chút, nhưng mà vết thương này quá sâu, thời tiết cũng dần nóng lên, nếu không thay dược cánh tay này có thể bị phế bỏ.

"Được, tốt." Bích Thủy hít sâu một hơi, vội vàng chạy vào trong lấy thuốc, mặc dù hôm qua nơi này bị lục soát qua nhưng cũng may là đồ đạc vẫn còn nguyên.

Nhấc mảnh vải trắng nhuộm máu lên, nhìn vết thương trên tay Vân Yên, Bích Thủy nhỏ giọng hô: "A, tiểu thư..." Chỉ nhìn sơ qua cũng thấy miệng vết thương sâu cỡ nào a, dựa vào bản lĩnh của tiểu thư, rốt cuộc người nào có thể tổn thương nàng đến tình trạng này.

Vân Yên không nói lời nào, cầm khăn sạch lau vết thương, rửa sạch vết máu, đắp thuốc lên, sau đó để Bích Thủy giúp nàng băng bó.

"Vết thương này phải bao lâu mới hồi phục tốt." Bích Thủy vừa băng bó vừa lo lắng nói.

Nhìn sắc mặt Bích Thủy nặng nề, Vân Yên an ủi nói: "Ngươi còn chưa tin y thuật của ta sao? Chậm nhất là nửa tháng có thể khỏi hẳn."

"Ừ..." Nghe vậy, trong mắt Bích Thủy có nước mắt đảo quanh, cho đến bây giờ đối với các nàng, tiểu thư lúc nào cũng tốt khoe xấu che, nếu nàng bị thương đến mức này rồi, e là chuyện xảy ra hôm qua không đơn giản.

Sau khi băng bó xong, Bích Thủy đứng sang một bên, Vân Yên nhìn cánh tay một chút, trong lòng thở dài, bao thành cái bánh chưng rồi, nàng an ủi Bích Thủy trong vòng nửa tháng có thể khỏi hẳn nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, vết thương này ít nhất phải mất một tháng mới lành. Có điều hiện tại nàng cũng không quan tâm điều này, nàng muốn biết ngày hôm qua rốt cuộc là chỗ nào sơ xuất để người khác có cơ hội lợi dụng.

Ngẩng đầu nhìn Bích Thủy, Vân Yên hỏi: "Hôm qua xảy ra chuyện gì? Tối qua ngươi không có ở Đông Uyển?" Nếu như ở Đông Uyển, sao có thể không nghe thấy động tĩnh bên phòng nàng?

"Hôm qua ta ở Đông Uyển a." Bích Thủy nhìn Vân Yên, nghi hoặc nói, "Lúc đó ta ở trong phòng Lăng Ba ngủ thiếp đi, sau đó Vân Mặc Thành phái người tới gõ cửa, ta mới biết đã xảy ra chuyện, nhưng tiểu thư, không phải hôm qua ngài ở trong phòng nghỉ ngơi sao? Tại sao bọn họ lại nói ngài xuất phủ tư thông nam nhân? Hơn nữa, Liễu Tịnh Lâm còn nói chắc như đinh đóng cột, nói xấu ngài không ít! Còn có Tứ vương gia đó, khuôn mặt âm trầm, thật không biết tối qua hắn tới đây làm gì, nếu không phải ta nhận được mật báo, hôm qua ta thật sự ầm ĩ với bọn họ rồi! Chuyện này nhất định liên quan đến hai mẹ con Vân Nguyệt!" Nói tới đây nàng liền tức giận, tâm tư mấy người đó cũng quá xấu xa rồi, dám hắt nước bẩn lên người tiểu thư! Nàng thật sự rất muốn giáo huấn bọn họ một trận. Cũng may trưởng công chúa kịp thời xuất hiện dạy dỗ bọn họ một phen!

Suy nghĩ một chút, Bích Thủy cười nói: "Vẫn là Lục Vương gia tốt, mặc dù hôm nay hắn suýt chút nữa khiến người khác hiểu lầm ngài ở cùng hắn, bất quá sau đó hắn lại thừa nhận lời nói lúc trước của mình không đúng. Ngài không thấy sắc mặt của cái Tứ Vương gia đó a, thay đổi còn nhanh hơn lật sách." Nói tới đây, giọng điệu nàng tràn đầy giễu cợt, dù Vân Yên không nói rõ chuyện muốn gả cho Mộ Thanh Viễn, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được.

Nghe vậy, Vân Yên khẽ lắc đầu, nha đầu này trúng độc Mộ Cảnh Nam sao? Nhưng mà nàng cũng không rõ tại sao Mộ Cảnh Nam muốn làm như vậy, mặc dù mặt ngoài là cố ý muốn đối nghịch với nàng, sau đó lại phủi sạch quan hệ với nàng, hắn làm vậy thật ra là đang giúp nàng. Nàng đã nói với hắn rất rõ ràng rồi, tại sao hắn còn phải giúp nàng?

Tối qua, lúc đến núi Đông Lương, thời điểm vừa vào cửa đã thấy hắn, trong lòng nàng rất kinh ngạc, tại sao lần nào hắn cũng nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng, mặc dù cả buổi tối nàng không nói chuyện với hắn nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hắn thỉnh thoảng nhìn về phía nàng.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu, Vân Yên chỉ cảm thấy trong lòng hiện tại rất loạn, trong đầu nàng không khỏi hiện lên thân ảnh nam tử như hòa vào bóng tối kia, hôm qua sao nàng lại hốt hoảng như vậy? Không phải nói cái gì cũng không quan tâm sao? Hơn nữa, tối hôm qua... hình như nàng đã quên mất chuyện gì đó. Tối qua hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện cùng Dạ Mị, cùng hắn, cùng Mộ Cảnh Nam, nàng cần cẩn thận suy nghĩ lại lần nữa.

Thu hồi suy nghĩ, Vân Yên lại nhìn về phía Bích Thủy, nàng nhíu mày, Bích Thủy không hề nghe thấy động tĩnh gì? Làm sao có thể? Võ công của Bích Thủy không tệ, các giác quan tương đối nhạy bén, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân nàng mang Bích Thủy vào phủ, nếu nói những người khác trong Đông Uyển không nghe được động tĩnh gì, vậy cũng có thể lý giải, Liễu Tịnh Lâm cùng Vân Nguyệt muốn hại nàng, chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước. Có điều, bên Bích Thủy là thế nào?

"Thật ra hôm qua ta bị người khác hạ mị dược!" Vân Yên chợt nói.

Mị dược?! Bích Thủy trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Thật đáng hận, ta muốn tìm bọn Vân Nguyệt liều mạng!" Nói xong, nàng xoay người muốn đi.

"Quay lại!" Vân Yên khẽ quát Bích Thủy, Bích Thủy nháy mắt dừng chân, quay đầu nhìn lại, Vân Yên hít sâu một cái nói, "Yên tâm, ta không sao, nhưng mà vì chống lại mị dược này, ta tự đâm mình."

Là thế phải không? Nghe Vân Yên nói vậy, Bích Thủy cũng coi như yên tâm, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, thật xin lỗi, nếu hôm qua ta ở trong phòng cùng ngài thì sẽ không xảy ra chuyện."

"Đừng nói vậy, nếu bọn họ đã muốn hại ta, dù có ngươi ở đây họ cũng có biện pháp đối phó ngươi." Vân Yên lắc đầu nói.

Nghe thế, Bích Thủy không nói thêm gì nữa, đàng hoàng đứng ở đó.

Nói thì nói thế, nhưng rốt cuộc các nàng hạ thuốc thế nào? Lúc đầu nàng mới trở về cũng không có, vì nếu khi đó hạ thuốc, nàng nhất định sẽ phát giác, hơn nữa khi đó có rất nhiều người trong phòng. Cho nên, thuốc này nhất định được hạ vào buổi tối, trong phòng nàng lúc đó cũng chỉ có Bích Thủy, nhưng Bích Thủy tuyệt đối sẽ không hạ mị dược với nàng được.

Quan sát gian phòng một chút, không biết vì sao, vừa nãy khi bước vào phòng nàng cảm thấy thiếu thứ gì đó, Vân Yên khẽ vuốt ve trán, nhớ lại tình cảnh hôm qua, bỗng nhiên nàng nhìn về phía chỗ đặt bồn hoa cách đó không xa, hiện tại ở đó đã không có vật gì. Nàng chỉ về phía đó, hỏi Bích Thủy: "Bồn hoa sơn trà ở chỗ đó đâu?"

Nghe Vân Yên hỏi như vậy, sắc mặt Bích Thủy hơi đổi, lát sau mới nói: "Buổi sáng ta dọn dẹp phòng, không cần thận làm bể chậu hoa, cho nên liền vứt nó đi, đúng, chính là vứt rồi!" Dứt lời, nàng vô thức cúi thấp đầu xuống.

Nhìn động tác của Bích Thủy, Vân Yên cũng biết nàng đang nói dối! Mỗi lần nàng nói dối sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, đây là thói quen của nàng.

"Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Vân Yên nhìn Bích Thủy, trầm giọng nói

Nghe vậy, Bích Thủy cũng biết không thể gạt được nữa, đành phải nói: "Thật ra sáng nay Lăng Ba tới đây giúp ta dọn dẹp phòng, lúc đó nàng nói hoa sơn trà đẹp mắt cho nên muốn xem một chút, ta nghĩ chỉ xem thôi chắc cũng không sao, nhưng một lúc sau chỉ nghe thấy tiếng chậu hoa bị rơi xuống đất, Lăng Ba cũng ngã ra đất. Cho nên, tiểu thư, Lăng Ba chắc hẳn không cố ý, ngài cũng đừng trách nàng."

Không cố ý sao? Ánh mắt Vân Yên hỏi trầm xuống, trầm giọng hỏi: "Hôm qua ngươi có thấy Lăng Ba đến gần chậu hoa kia không?"

Bích Thủy nghi hoặc nhìn Vân Yên, có chút không hiểu ý tứ của nàng, nhưng vẫn suy nghĩ một chút rối nói: "Ta nhớ hôm qua Lăng Ba cùng Dung di vào phòng, lúc đó ta nói muốn đưa quà tặng cho Lãnh Tuyết, lúc ấy Lăng Ba nàng..." Nói tới đây, nàng cố gắng nhớ lại, đột nhiên lớn tiếng nói, "Nàng có vào trong lấy giùm ta một hộp gấm đặt trên giường êm, lúc đó nàng còn khen hoa rất đẹp, ta còn nói là Lục Vương gia cố ý tặng ngài đấy." Nói tới đây, nàng nhỏ giọng hỏi, "Tiểu thư, thế nào? Chuyện này có liên quan gì tới hoa sơn trà?"

"Ngươi vứt chậu hoa sơn trà đi đâu rồi?" Vân Yên không trả lời Bích Thủy, lại hỏi tiếp.

Bích Thủy không hề nghĩ ngợi đáp: "Dưới gốc cây phía cuối cùng ở trước cửa, ta nghĩ nếu nó còn sống thì trồng ở đó luôn."

"Đi xem một chút, hoa ở chỗ này sao?" Vân Yên khẽ nâng cằm, trong mắt thoáng qua tia lãnh ý.

Bích Thủy gật đầu, nhìn vẻ mặt Vân Yên, lần này sợ là tiểu thư thật sự tức giận rồi, dù sao đây cũng là hoa do Lục Vương gia đưa, có điều, nói như vậy tiểu thư cũng có chút tình ý với Lục Vương gia. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng vui sướng, đi ra ngoài.

 Nhưng Bích Thủy không biết ý nghĩ chân thật trong lòng Vân Yên, nhìn bóng dáng Bích Thủy đi xa, Vân Yên nghiêng người dựa vào giường êm, xem ra thật đúng là khó lòng phòng bị a, có điều còn phải chờ Bích Thủy trở lại nói kết quả nàng mới có thể đưa ra kết luận.

Cũng không lâu sau, Bích Thủy chạy về, nhưng sắc mặt không tốt lắm, nàng đứng bên giường nhìn Vân Yên, áy náy nói: "Thật xin lỗi tiểu thư, ta không nên vứt lung tung, sợ là người làm nào đó vô ý nhặt hoa đi rồi."

Không có sao? Trong lòng Vân Yên thở dài, nhẹ nhàng vỗ trán, xem ra chuyện nàng không muốn nghĩ tới nhất vẫn xảy ra.

"Tiểu thư, ngài không nên tức giận, ta nhất định sẽ tìm chậu hoa kia về." Bích Thủy nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Vân Yên, không khỏi nói.

Vân Yên khẽ lắc đầu, nhìn Bích Thủy nói: "Ngươi biết các nàng làm thế nào hạ mị dược ta sao?"

Nghe vậy, Bích Thủy bình tĩnh lại, nàng nhìn Vân Yên, đột nhiên nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói: "Tiểu thư, ý ngài là..."

"Không sai, chính là đặt mị dược trong hoa, nếu không thì dựa vào sự hiểu biết của ta về dược vật sao có thể không nhận ra chứ?" Vân Yên nở nụ cười trào phúng, lần này coi như nàng lật thuyền trong mương.

Bích Thủy suy nghĩ một chút, nói: "Rốt cuộc là hạ dược lúc nào chứ, có rất ít người có thể vào Biện Hiên Các, bình thường đều có người của chúng ta ở đó a, hơn nữa..." Đột nhiên, nàng nghĩ tới điều gì, vẻ mặt không thể tin nhìn Vân Yên, "Ý của tiểu thư là, là Lăng Ba hạ? Không, không thể nào!"

Vân Yên khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Ta cũng hi vọng đây không phải là thật, nhưng đúng như ngươi nói, cả hôm qua và hôm nay nàng đều có đến gần chậu hoa sơn trà kia, thậm chí là muốn 'hủy thi diệt tích'! Hơn nữa tối qua ngươi ngủ ở chỗ nàng, mà tối qua ngươi không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì trong Biện Hiên Các, điều này nói lên cái gì? Nàng hạ thuốc an thần với ngươi!"

"Nhưng..." Bích Thủy cắn răng, muốn giải thích thay Lăng Ba nhưng lại không biết nói gì, bởi vì chính nàng cũng cảm thấy đêm qua nàng ngủ say như vậy có chút kì quặc.

"Được rồi, Lăng Ba là người ta tin được, chắc hẳn là Vân Nguyệt và Liễu Tịnh Lâm uy hiếp nàng." Vân Yên nhìn bộ dáng khẩn trương của Bích Thủy, ngắt lời nàng, dù sao Lăng Ba cũng không làm hại Bích Thủy, điều này chứng tỏ nàng vẫn còn thiện lương.

Bích Thủy yên lòng nói: "Lăng Ba cũng thiệt là, tiểu thư đã cho nàng cơ hội, về sau ta nhất định phải hảo hảo nói chuyện với nàng. Nhưng mà Vân Nguyệt cùng Liễu Tịnh Lâm quả thật rất đáng ghét, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"

Liếc nhìn Bích Thủy, hiếm khi thấy nàng bênh vực một người nào như vậy, Vân Yên nhìn về phía trước, khẽ nheo mắt nói: "Yên tâm, nếu họ muốn hại ta, nhất định sẽ phải trả giá đắt."

"Tiểu thư định làm gì?" Bích Thủy hỏi.

Nhìn Bích Thủy, Vân Yên cười lạnh nói: "Dĩ nhiên là ăn miếng trả miếng, hơn nữa ta còn muốn đưa cho Vân Mặc Thành một đại lễ đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.