Trữ Tuyết Yến nội tâm run rẩy. Nàng đã đặt cược đúng. Nam nhân này là điển hình của người tín thủ nặc ngôn (giữ chữ tín) và không cho phép bất kỳ sự khiêu khích nào. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng nàng lại trêu chọc một người như hắn. Lúc này, nàng chỉ có thể tỏ ra khúm núm. "Hồi bẩm Vương gia, tiểu nữ không cố ý tính kế người, chỉ do hoàn cảnh ép buộc. Nếu tiểu nữ có sự lựa chọn khác ... tại sao tiểu nữ phải tự thương tổn chính mình?" Trữ Tuyết Yến lãnh đạm nói. Như thể nàng đang bàn luận về một chuyện thường nhật như tiết thời. Song, nụ cười nhếch mép của nàng lại vô tình để lộ một chút chế giễu. “Ngươi...không sợ ta giết ngươi sao?" Thanh âm của hắn lãnh đến mức không có một chút sinh khí nào. "Nếu điều đó có thể khiến tiểu nữ dẫm đạp lên những kẻ đã lăng mạ, sỉ nhục và hãm hại tiểu nữ vào vực sâu tuyệt vọng, thì tiểu nữ không có gì phải sợ!" Trữ Tuyết Yến nhìn thẳng vào dung mạo tuyệt sắc của hắn, không sợ hãi cũng không khuất phục. Ánh mắt nàng ẩn chứa một tia lạnh lẽo. Mục đích trọng sinh của nàng là báo thù. Mối hận mà nàng đã gánh trong kiếp trước, mối hận mà Trữ Tuyết Yến đã mang, mối hận mà Minh phu nhân đã chịu đựng - mọi mối hận thù đều thấm trong huyết nhục... Rất nhanh thôi, Minh phu nhân sẽ bị chôn vùi dưới sáu thước đất. Nếu nàng không tận dụng thời cơ này để dấy lên nghi ngờ về nguyên nhân cái chết của Minh phu nhân, thì chân tướng sẽ mãi mãi bị che giấu và bản chất thật của Lăng phu nhân sẽ không bao giờ bị bại lộ. Vì mục đích này nàng đã tự đặt mình vào hiểm nguy! Dịch Vương gia rời mắt khỏi nàng và mập mờ nói, "Ngươi rất thông minh, nhưng ta sẽ không chấp nhận việc bị ngươi lợi dụng mà không có một sự đền bù nào!" "Người muốn đến bù thế nào, Vương gia?" Trữ Tuyết Yến nghiêm túc hỏi trong khi nhìn chăm chú vào khuông mặt cực kỳ mị hoặc đó. Ân tình của người khác phải được đền đáp với mức độ tương xứng. Nàng hoàn toàn không thấy điều đó là bất hợp lý. Nàng biết rõ Dịch Vương gia sẽ không vạch trần mưa kế của nàng đồng thời cũng sẽ tha mạng cho nàng. Nàng đã nợ hắn một ân huệ to lớn!
Có sao nếu hắn buộc nàng phải báo đáp ơn huệ này ? Mặc dù nàng đã lợi dụng quyền lực của hắn trong chuyện này, nhưng không phải hắn là người chủ động giúp nàng sao. Cho dù có chút uỷ khuất, nàng cũng không thể bác bỏ hắn! Người trước mặt nàng này không giống người cho phép người khác đáp lại câu ‘không được’. Dịch Vương gia nhìn nàng rồi đột nhiên cười thành tiếng. "Được lắm, Trữ Tuyết Yến! Ngươi cảm thấy như ta đang ép buộc ngươi báo ơn có phải không?" Như thể hắn có thể nhìn thấu qua cơ thể mảnh mai, xuyên thẳng vào tâm nàng. "Không phải. Ngay từ đầu tiểu nữ đã nợ ân tình người!" Trữ Tuyết Yến đáp lại. Dịch Vương gia đứng dậy, lãnh đạm nói: "Ta sẽ không làm khó dễ ngươi. Nếu sau này ngươi cần tới sự trợ giúp của ta, lúc đó ta sẽ tính cả hai luôn một thể, ngươi bắt buộc phải đồng ý với điều kiện của ta." Dù vậy, lời nói của hắn vẫn sắc bén như một thanh gươm được tẩm độc. Giống như một thanh kiếm áp sát vào cổ họng nàng, khiến nàng không thể thốt nên lời. Không có thương lượng. Hắn chỉ đơn thuần thông tri cho Trữ Tuyết Yến biết mà không cho nàng có bất kỳ sự kháng nghị nào. "Ân!" Trữ Tuyết Yến điềm tĩnh trở lại, trên mặt lộ ra một nụ cười âm lãnh. Không cần biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, ít nhất bây giờ hắn đã cho nàng một lối thoát. Nàng tự cho phép mình thả lỏng một chút. Nam nhân này quá nguy hiểm. Nếu giao lộ của họ lại gặp nhau, chắc chắn nàng sẽ tránh xa hắn ta. Miễn là họ không bao giờ gặp lại nhau, sẽ không bao giờ có tình cảnh nàng cần tới sự giúp đỡ của hắn. Và, điều kiện đó sẽ không bao giờ xuất hiện! Trữ Tuyết Yến có cảm giác rằng điều kiện đó chắc chắn không phải là điều khiến nàng thích thú.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]