"Đi xem Vân ma ma sẽ bị nhốt ở đâu." "Tiểu thư..." Thanh Ngư nhìn Trữ Tuyết Yến, hỏi với giọng tràn đầy ngờ vực. "Đi!" Trữ Tuyết Yến đẩy mạnh nàng ra. Lần này, Thanh Ngư không do dự nữa mà quay đầu chạy đi. Nhìn bóng lưng của Thanh Ngư, Trữ Tuyết Yến khẽ cười. Vân ma ma là người đồng loã với Lăng phu nhân, bà ta sẽ biết rất nhiều việc. Sao có thể để bà ta chết đơn giản như vậy? Phủ Hộ quốc tướng quân đang tổ chức lễ thành hôn và yến tiệc được sắp xếp gần nhị môn của phủ đệ. Nhưng lúc này đây, hậu viện lại rơi vào trạng thái hỗn loạn. Không một ai chú ý rằng có người đang quan sát sự hỗn loạn bên dưới trên một các lâu gần nhị môn. Trong khách sảnh rộng lớn, xa hoa, một người nam nhân dung mạo xuất chúng đang ngồi dựa vào lan can, vận bộ y phục hắc sắc điểm xuyết trên đó một vài huyết hoa đẫm sắc. Hắn vô cùng diễm lệ, phong thái tà mị, hoàn mỹ vô khuyết, nhưng cũng gây cho người khác cảm giác áp lực. Vài tên thị vệ đứng từ xa ở lối vào cầu thang, không dám nhúc nhích. Hắn nâng tách sứ lên, chậm rãi nhấp một ngụm. Đôi mắt phượng ánh lên vẻ băng lãnh, làm cho nhiệt độ xung quanh hắn hạ thấp hơn so với những nơi khác. Hắn nhìn Trữ Tuyết Yến dáng người mảnh khảnh với vẻ vô cùng hứng thú. "Thật thú vị. Không ngờ lại có một nữ tử thú vị như vậy trong phủ Hộ quốc tướng quân!" Nói như thể hắn đã tìm thấy một con mồi đáng chú ý.
Nhìn từ đây, hắn có thể thấy rõ nhất cử nhất động của Trữ Tuyết Yến. ‘Thật bất ngờ!’ hắn nghĩ Trữ Tuyết Yến chỉ là một cô gái mỏng manh chỉ biết khóc, nhưng không ngờ nàng lại có thể hung mãnh như một con sói. Ai cũng biết rằng tàn nhẫn với người khác thì dễ, nhưng tàn nhẫn với chính mình thì rất khó! Nhưng nàng lại có thể tự cắn chính mình mà không chút do dự nào. "Ngũ tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân thật thú vị!" Đêm đã về khuya, và phủ Hộ quốc tướng quân cũng dần tối mờ. Hai nữ tử đang trên đường đến Hạnh Vận Viên của lão Thái phu nhân với chiếc đèn lồng đơn sơ. Mới vừa rồi, lão Thái phu nhân đã cho mời Trữ Tuyết Yến đến gặp bà. "Tiểu thư, tại sao lão Thái phu nhân muốn gặp người vào giờ này? Bà sẽ không đổ lỗi cho người về chuyện xảy ra vừa rồi chứ?" Hàn ma ma thấy bất an, không khỏi nhỏ giọng hỏi. "Đừng lo lắng. Họ sẽ không làm gì ta vào lúc này đâu!" Trữ Tuyết Yến cười nhạt. Nàng biết rõ ý định của lão Thái phu nhân. Có lẽ ngoài lão Thái phu nhân và Lăng phu nhân, phụ thân nàng cũng có mặt trong Hạnh Vận Viên. Rất nhiều người tụ tập lại chỉ vì một mục đích — họ muốn Trữ Tuyết Yến gánh vác trách nhiệm cho sự ồn ào này! Thật không may, hôm nay nàng sẽ không để bọn họ được như ý nguyện. "Tiểu thư, nhưng ..." Hàn ma ma vẫn lo lắng. "Hàn ma ma, ta vào Hạnh Vận Viên, ngươi đợi ta bên ngoài. Đợi thời điểm thích hợp đi vào và làm theo những gì ta đã căn dặn." Trữ Tuyết Yến nhìn xuống con đường dưới chân nàng với vẻ kiên quyết. Biết được mục đích của họ, nàng đã có sự chuẩn bị kỹ càng trước khi đến. Nhìn sự tự tin của chủ tử, Hàn ma ma mới dần thả lỏng người, dùng sức gật đầu. "Đừng lo lắng. Nô tì đã nhớ rõ rồi." Khi họ đến Hạnh Vận Viên, toàn bộ nơi này được bao bọc bởi ánh đèn rực rỡ. Rất đông hạ nhân đứng đợi bên ngoài, không dám nhúc nhích vì sợ sẽ chọc giận các chủ tử trong nội viện. Trong sảnh, lão Thái phu nhân ngồi trên trường kỷ với sắc mặt khó coi, Lưu Thái phu nhân ngồi bên cạnh bà cũng cau mày. Trữ Hiên điềm tĩnh ngồi phía bên phải lão Thái phu nhân, Lăng phu nhân đứng bên cạnh hắn, cúi đầu.
Lão Thái phu nhân ngồi trên ghế tức giận trừng mắt nhìn Trữ Tuyết Yến ngay khi nàng vừa mới bước vào. Bà dùng quản trượng đang cầm trên tay gõ thật mạnh xuống sàn, hét lên với Trữ Tuyết Yến, "Quỳ xuống." Bầu không khí trở nên căng thẳng. Trữ Tuyết Yến không vội. Khi nàng vừa bước vào, nàng đã nhìn rõ toàn quang cảnh và biết rằng Lăng phu nhân hẳn đã nói điều gì đó không tốt về nàng. Lão Thái phu nhân cũng muốn dùng cơ hội này để áp chế nàng. Trữ Tuyết Yến chế giễu ‘Nếu ta là Trữ Tuyết Yến nhát gan của lúc trước, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi ngay khi bị trách mắng. Nhưng thật tiếc, ta đã không phải nữa rồi!’ Nhận tách trà được bưng lên bởi nha hoàn, Trữ Tuyết Yến bước tới, nhẹ nhàng nói: "Tổ mẫu, hiện tại người đã khá hơn chưa? Người đừng tức giận. Sức khỏe của người là quan trọng nhất." Nghe những lời nói của nàng, lão Thái phu nhân không khỏi cảm thấy dịu đi. Lưu Thái phu nhân khẽ gật đầu ‘Nha đầu này thật thiện lương. Vào lúc này rồi mà nàng vẫn quan tâm cho sức khỏe của tổ mẫu mình. Hoàn toàn bất đồng so với những gì Lăng phu nhân đã nói.’ "Tuyết Yến, có phải con đã cố tình gây sự ở tiền viện lúc nãy không?" Lưu Thái phu nhân đã chủ động hỏi trước khi lão Thái phu nhân bảo Trữ Tuyết Yến quỳ xuống một lần nữa. "Tổ mẫu, con là tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân, sao con có thể làm như vậy được? Thân mẫu đã qua đời, con rất đau buồn và con cũng đã không ăn gì cả một ngày nên cảm thấy rất chóng mặt. Nhưng con không thể ốm được. Nếu không, sẽ không ai thức canh linh cữu cho thân mẫu. Không còn cách nào khác, con đành phải cùng với Hàn ma ma đi tới trù phòng để tự mình lấy thức ăn." Trữ Tuyết Yến thành khẩn nói với đôi mắt ngấn lệ, làm cho họ biết rằng nàng đang nói sự thật. "Lăng phu nhân, chuyện này là sao? Tại sao không có một hạ nhân nào trong Minh Sương Viên? Cũng không có một hạ nhân nào đem thức ăn đến viện?" Lão Thái phu nhân phẫn nộ hỏi, gần như cùng lúc, Trữ Hiên cũng nhìn chằm chằm vào Lăng phu nhân. Lăng phu nhân không ngờ Trữ Tuyết Yến lại có thể nói rành mạch phân minh trước nhiều người như vậy. Nhìn thấy lão Thái phu nhân đang dán mắt vào bà, và phu quân bà, người luôn sủng ái yêu thương bà, tỏ ra không vui, bà run lên vì sợ hãi, liéc nhìn Trữ Tuyết Yến, bất bình la lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]