Trữ Tuyết Yến loạng choạng đứng dậy, nắm chặt tay Hàn ma ma nói: "Tổ mẫu, xin người tha cho Vân ma ma. Vừa rồi là do con quá nông nổi mà thôi." Đám Phu nhân đều ngạc nhiên trước lời cầu xin của Trữ Tuyết Yến dành cho Vân ma ma. Trữ Tuyết Yến tuy tuổi còn nhỏ và khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng nàng cư xử rất đoan trang, tao nhã và có một dung mạo thanh tú. Cử chỉ và lời nói của nàng làm mọi người cảm thấy gần gũi với nàng hơn. Họ không ngờ rằng lại có một nữ tử xuất sắc như vậy trong phủ Hộ quốc tướng quân. Người ta đồn rằng Đại tiểu thư dịu dàng tao nhã, nhưng hiện tại, họ lại cảm thấy Trữ Tuyết Yến còn vượt trội hơn. “Tuyết Yến, tại sao con lại cầu xin cho bà ta? Bà ta không kính trọng con và thậm chí còn làm thương tổn con. Bà ta đúng thật là một hạ nhân xấu xa." Nhìn Trữ Tuyết Yến dịu dàng và phong nhã, Lưu Thái phu nhân cảm thấy rất vừa lòng và hỏi với nụ cười từ ái trên khuôn mặt. "Lưu tổ mẫu, bà ta phải bị trừng phạt vì đã làm thương tổn con. Nhưng con nghĩ hôm nay là một ngày trọng đại, không thích hợp để giết bà ta. Bà ta dù gì cũng đã làm việc trong phủ Hộ quốc tướng quân nhiều năm. Người thấy thế nào nếu cho bà ta làm việc ở hậu viện...Cũng xem như là một hình phạt cho sự sơ suất của bà ta như một hạ nhân...” Trữ Tuyết Yến mỉm cười khi chân thành đáp lời, nhưng mọi người có thể thấy rằng nàng đang chịu đựng đau đớn. Cả đám người đều cảm thấy rối rắm trước những lời nói hoàn mỹ của Trữ Tuyết Yến. "Cho bà ta làm công việc gì ở hậu viện?" Lưu Thái phu nhân cũng mơ hồ về chủ kiến của Trữ Tuyết Yến, ngờ vực hỏi. Nhận ra rằng Trữ Tuyết Yến muốn bà canh giữ linh cữu, Vân ma ma kinh hãi hét lên. Bà điên cuồng đẩy hai bà tử ra, vội vàng kêu lên: "Không! Không! Nô tì không muốn canh linh cữu cho Minh Phu nhân! Đại Phu nhân, nô tì không đi. Làm ơn giúp nô tì, nô tì không muốn đi! Lễ tang… Minh Phu nhân… lễ tang… ” Sự thay đổi đột ngột này khiến mọi người kinh hãi! Khi nghe rõ những gì Vân ma ma nói, đám Phu nhân đều biến sắc. Trữ Tuyết Yến đã đợi cảnh tượng này rất lâu rồi. Nàng khẽ cúi đầu để che đi sự âm lãnh trong đôi mắt. Cái chết của Minh phu nhân thật kỳ lạ. Khi Trữ Tuyết Yến ở linh đường, nàng đã ngửi thấy một mùi hương ngon ngọt. Sau khi kiểm tra cẩn thận, nàng phát hiện ra rằng mùi thơm phát ra từ cổ quan tài! Nguyên lai của mùi hương này là một loại thức ăn độc. Nếu sử dụng lâu dài sẽ dẫn đến choáng voáng và suy nhược, mùi thơm sẽ được lưu giữ trong thân thể. Hương thơm nhẹ, ngọt ngào này chắc hẳn có liên quan gì đó đến Lăng phu nhân. Thân mẫu của Trữ Tuyết Yến, Minh phu nhân, đã truyền lại cho nàng một bộ phương pháp làm hương trầm, nên nàng biết rất rõ ràng hương trầm rất có hại. Vân ma ma là thuộc hạ thân tín của Lăng phu nhân nên bà ta biết chân tướng cái chết của Minh phu nhân. Bởi vậy, bà ta rất sợ phải canh giữ linh cữu cho Minh phu nhân. "Đồ tiện nô, ngươi đang nói cái gì vậy hả?" Lăng phu nhân lao đến và đánh vào mặt Vân ma ma, đả đoạn lời nói đang thốt ra của bà. Nhưng những ngôn từ của Vân ma ma đã khiến cho đám Phu nhân đang quan sát phải sửng sốt.
Lời nói của Vân ma ma đã gây ra sự xôn xao ở hoa viên. Nhị phu nhân đang an táng ở hậu viện, nhưng họ lại tổ chức lễ thành hôn ở tiền viện. Làm sao mà Hộ quốc công phủ lại có thể làm ra một chuyện trái với lễ nghĩa như vậy! "Đồ tiện nô này, ngươi đang nói cái gì vậy? Người tới, làm cho ả ta câm miệng và mang ả đi. Lập tức đánh chết ả!" Lăng phu nhân không ngờ Vân ma ma lại nói ra điều này. Bà hoảng sợ hét vào mặt hai bà tử, hoàn toàn quên mất rằng vừa rồi bà đã cầu xin cho Vân ma ma. "Đánh chết? Phu nhân, nô tì đã ..." Nghe thấy lời nói ác độc của Lăng phu nhân, Vân ma ma gào khóc lên. Nhưng khi bà chưa kịp kết thúc lời kêu la thì đã bị chặn lại và đem đi. Lúc này đây, lão Thái phu nhân đã biết rằng cái chết của Minh phu nhân không thể che đậy được nữa. Nhìn Lăng phu nhân, bà giận run người. Sự tình này không chỉ đem lại sự xấu hổ cho phủ Hộ quốc tướng quân mà còn ảnh hưởng đến thanh uy của hài nhi bà. Bị nhìn chằm chằm bởi các Phu nhân, lão Thái phu nhân cảm thấy bị bẻ mặt và phẫn nộ, mặt dần tái đi. Bà không thể nói thêm gì nữa và cuối cùng ngất lịm. Loạn càng thêm loạn. Đại phu được gọi đến để điều trị cho Trữ Tuyết Yến, tình cờ đến đúng lúc và bị kéo đi để chữa trị cho lão Thái phu nhân trước. Đám Phu nhân đều nhận ra rằng phủ Hộ quốc tướng quân đã làm một việc gì đó trái với lễ nghĩa. Tất cả đều muốn xem phủ Hộ quốc tướng quân sẽ chấm dứt lễ thành hôn này như thế nào. Ban đầu, một số Phu nhân nghe nói rằng trong phủ Hộ quốc ctướng quân có rất nhiều nữ nhi và muốn nhân cơ hội này để xem mắt họ. Bây giờ, không ai trong số họ muốn làm điều đó nữa. Người ta đồn rằng Đại tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân là người thanh tao và dịu dàng. Nhưng để được thành hôn, nàng đã giấu nhẹm cái chết của trưởng bối, một điều vô cùng trái với lễ nghĩa. Nàng không hề có giáo dưỡng hay hợp với khuôn phép một chút nào! Với cái nhìn hổ thẹn của Lăng phu nhân, rõ ràng là bà ta đã biết từ trước. Bà ta đối xử tệ bạc với Trữ Tuyết Yến, cho phép thuộc hạ của mình bắt nạt chủ nhân, và che dấu cái chết của Minh phu nhân, một nữ nhi được một người mẫu thân như vậy dạy dỗ cũng không phải hạng tốt lành gì. "Trước đừng đánh chết bà ta vội. Mang bà ta đi, chúng ta sẽ xử lý sau." Lưu Thái phu nhân thu lại nụ cười và lạnh lùng nhìn Lăng phu nhân. Lúc này, phải có người đứng ra giải quyết cục diện. Trữ Hiên, Hộ quốc tướng quân, rất kính trọng A Di của mình, nên không ai dám làm trái lời bà mặc dù bà không can dự vào bất cứ điều gì trong việc quản lý phủ đệ. Ngay tức khắc, hai bà tử mang Vân ma ma đi, không cho bà nói thêm lời nào nữa. "Tiểu thư, người không sao chứ?" Nha hoàn Thanh Ngư chạy đến và đỡ Trữ Tuyết Yến. Nàng đã bị Lăng phu nhân an bài để trợ giúp cho lễ thành hôn và không thể rời đi. Khi không ai chú ý, nàng đã lén chạy đến đây. “Đi xem thử Vân ma ma sẽ bị nhốt ở đâu.” Trữ Tuyết Yến dựa vào người Thanh Ngư, nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]