Thế cuộc đang nghiêng về phía bên kia, đột nhiên có người vì ông lão nói chuyện, một cách tự nhiên, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người kia.
Bạch Chỉ cùng Liên Kiều bận bịu một trước một sau chống đỡ Tương Nguyễn, miễn cho có người đụng phải nàng.
Ánh mắt mọi người mỗi người mỗi vẻ, Tương Nguyễn cũng không trốn chạy, chỉ đứng tại chỗ để người khác tùy ý đánh giá.
Ông lão kia đang tức giận đỏ mặt tía tai , không ngờ nghe được một lời khuyên an ủi, chỉ cảm thấy tiếng nói nhẹ nhàng, như thấm ruột thấm gan có cảm giác mát mẻ, tuy là mùa Đông, nhưng tựa như ngày mùa hè, đem phiền muộn trong lòng người quét sạch, trong lòng từ từ bình tĩnh lại. Mọi người kinh ngạc hướng đối phương đánh giá.
Chỉ thấy trong đám người một bé gái mười tuổi đứng ra, cùng với sự thành thục và giọng nói, khí chất kia không giống nhau, vóc người đúng cực nhỏ bé, tuy bé nhỏ, rồi lại làm người không cách nào quên. Cô bé này ước chừng là do sinh hoạt kham khổ, màu da cùng môi trắng xám, ngũ quan cực kỳ thanh tú, mũi ngọc môi anh
đào, đẹp nhất chính là lông mày dưới mắt, như nước trên sơn tuyền,sâu sắc nhợt nhạt, thẳng tắp va vào đáy lòng của người ta. Thuần khiết đến cực điểm, đuôi mắt thoáng vung lên, không cảm thấy có một vẻ quyến rũ, nếu lớn lên, lại cẩn thận nuôi dưỡng, thật sự là sắc đẹp làm cho người ra kinh hãi.
Khác với bé gái nhút nhát sợ sệt bình thường, trên người đều tản ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-hoa-phi/187558/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.