Chương trước
Chương sau
Vạn vật trên thế gian tất có đạo lý tương sinh tương khắc, có âm tất có
dương, có đắng cũng lại có ngọt, có người giàu, tự nhiên cũng có kẻ nghèo.
Phố Đông phồn hoa náo nhiệt, phố Tây cũng là rách nát quạnh quẽ.
Tựa hồ hoàn toàn không có chịu ảnh hưởng bởi bầu không khí ăn Tết, trên đường Tây phố trên người bách tính mặc áo khoác đơn bạc, dáng vẻ vội vã chạy tới chạy lui, cũng không có tâm tình đón tết. Trên mặt mọi người phần nhiều là lạnh lùng tê dại, so với chi phí ăn mặc là vấn đề lửa xém lông mày, ngày tết cũng có vẻ chẳng phải quan trọng, chỉ có mấy gia đình bên đường dán vào giấy đỏ câu đối tết đơn giản cùng treo đèn lồng cũ ở cửa, ngờ ngợ có chút cảm giác năm mới.
Mấy tiểu hài tử ngồi ở cửa hàng son phấn phía trước chơi đùa mới vừa nhặt được cái khuy áo, tình cờ giơ khuôn mặt bẩn thỉu lên tò mò đánh giá ba người Tương Nguyễn một hồi, lại quay đầu tràn đầy phấn khởi chơi tiếp.
Đúng là có tiểu thương bán hoa mai, trên cửa hàng bầy mấy cái bình sứ bị sứt mẻ, bên trong cắm vài cành Hồng Mai sắp héo, nhìn thấy mấy người Tương Nguyễn sáng mắt lên, vội vàng thét to nói: " Hồng Mai đẹp, tiểu thư mua một cành, đặt trong phòng vừa dễ nhìn, lại còn có hương thơm"
"Hồng Mai này bán thế nào ?" Liên Kiều hỏi.
Tiểu thương mở bàn tay: "Không mắc, năm đồng."
"Mắc như vậy, " Liên Kiều cả kinh nói: "Không mua."
"Ai ai ai, " tiểu thương thấy thế, vội vàng nói: "Quên đi, ba đồng đi, không thể ít hơn nữa, đứa nhỏ trong nhà ta vẫn chờ ăn cơm nóng a."

Liên Kiều còn muốn ép giá thấp xuống một chút nữa, Tương Nguyễn đã mở miệng nói: "Còn dư lại ta mua toàn bộ."
Bạch Chỉ sững sờ, có chút không đồng ý nói: "Tiểu thư, bây giờ bạc đang căng. . . ."
Tương Nguyễn lắc đầu: "Làm như ta nói đi, hoa này giữ lại rất hữu dụng."
Bạch Chỉ cũng không nói gì nữa, từ trong bao vải đổ ra hơn một nửa đồng tử giao cho tiểu thương, tiểu thương cũng không ngờ tới đột nhiên thành cuộc trao đổi này, thường ngày trên đường lui tới đều là người nghèo, sẽ không bỏ tiền mua Hoa cỏ này, hôm nay lại thu hoạch ngoài ý muốn. Đem bình sứ Hồng Mai đặt trong tay Liên Kiều "Ăn tết, cũng mong năm mới tiểu thư gặp điềm tốt ." Dứt lời thu quán rời đi.
Liên Kiều trong tay nâng bình sứ Hồng Mai, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi: "Tiểu thư muốn mua hoa mai này làm cái gì, mặc dù nhìn rất đẹp, mua nhiều như vậy cũng không nên, mà mấy ngày nữa hoa này sẽ héo, chẳng bằng ăn mấy cái bánh xuân."
"Hoa này không phải để nhìn " Tương Nguyễn đi về phía trước vừa nói: "Là tặng ."
"Tặng?" Liên Kiều tò mò nhìn nàng: "Tặng ai nhỉ?"
Tương Nguyễn không lên tiếng. Mấy người đi tới phía trước liền đi đến chợ phố Tây.
Chợ phố Tây là địa phương náo nhiệt nhất, tương đối nhiều người, cũng là địa phương ngư long hỗn tạp nhất, đủ mọi loại người đều có, cũng bởi vì như thế, ở đây xảy ra chuyện gì cũng không cảm thấy kỳ quái, mà thường thấy nhất, không gì bằng bị kẻ trộm sờ soạng trên người.
Trước mắt chính là vậy, ba người mới vừa đi tới chợ, liền nhìn thấy người vây quanh thật đông, bên trong tiếng nhao nhao ồn ào không biết đang nói cái gì.
Thấy Tương Nguyễn dừng bước, Liên Kiều nghĩ một chút, liền cùng Bạch Chỉ rỉ tai vài câu, hai người chen lấn trong đám người, vì Tương Nguyễn mở ra một cái lối nhỏ.
Ba người vừa vào trong đám người, liền đem bên trong tình cảnh nhìn rõ ràng, chỉ thấy có hai người chính đang đối lập, một người là ông lão râu tóc trắng phau, giờ khắc này mặt đỏ tới mang tai, mặt nổi gân xanh, giận không nhịn nổi, một phương khác là một nữ hài tử tám tuổi, cúi đầu nước mắt lưng tròng.
Liên Kiều vỗ vai một người, lặng lẽ nói mấy câu liền quay đầu tường thuật lại cho Tương Nguyễn nói: "Nguyên là Lão Thái Gia này nói tiểu cô nương trộm bạc của ông ta, tiểu cô nương nói mình không lấy trộm, khóc lên."
Tiểu cô nương bị một đống người vây quanh, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, trong tay nắm thật chặt một thỏi bạc, trợn mắt lên, cực kỳ bất lực. Lại nhìn ông lão này giận không nhịn nổi, mặc một cái trường bào màu nâu có lớp lót bằng bông, râu mép tức giận run lên, giọng nói rất lớn, nhìn tiểu cô nương kia rống to: "Tiểu cô nương này, còn nhỏ tuổi đã làm chuyện xấu trộm gà bắt chó, thật là không có giáo dưỡng!"
Có người nhìn không được, mở miệng chặn lại nói: "Ông lão nói chuyện hà tất khó nghe như vậy, đối với một tiểu cô nương như vậy hùng hổ doạ người, sống đến từng này tuổi chẳng lẽ chính là vì lấy lớn ép nhỏ? Thật không biết xấu hổ!"
"Ngươi. . ." Ông lão kia tức giận nói không nên lời."Lại nói ông chứng minh như thế nào là nàng trộm bạc của ông?" Người kia cũng không buông tha: "Chỉ là một tiểu cô nương tám tuổi liền có thể trộm bạc của ông, là ông quá bất cẩn hay là nha đầu này Thần Thông Quảng Đại? Hừ, nói không chừng là ông cố ý muốn lừa bạc của tiểu cô nương đây."
Lời này vừa nói ra, lập tức người chung quanh phụ họa: "Đúng vậy a Đúng vậy a, một tiểu cô nương, sao có bản lĩnh trộm vặt?"
"Nói dối cũng không biết suy nghĩ một chút."
"Nhất định là muốn lừa bạc của tiểu cô nương"
Người chung quanh bắt đầu nghị luận, không hẹn mà cùng chỉ trích ông lão kia, phảng phất ông lão kia chính là kẻ cầm đầu vậy, ông lão tức giận râu mép run lên , mặt đỏ tựa hồ có thể chảy ra máu, nhưng một câu nói cũng nói không ra, chỉ run môi thở dốc.
"Thật đáng thương." Liên Kiều cảm thán.
Tương Nguyễn nhìn nàng một cái: "Ngươi cũng cho rằng là ông ta muốn lừa bạc người khác sao?"
"Không phải, " Liên Kiều nói: "Gạt được người khác, nhưng không gạt được nô tỳ, thời gian ở nông thôn, loại nha đầu này nô tỳ nhìn nhiều lắm rồi, rõ ràng chính là gạt người mà, Bạch Chỉ, có đúng hay không?"
Bạch Chỉ khẽ gật đầu.
Liên Kiều nói: "Hôm nay cũng coi như Lão Thái Gia này xui xẻo rồi, thật đáng thương."
Đôi mắt Tương Nguyễn ánh qua một tia kì dị.
Trên thực tế, đúng như Liên Kiều từng nói, mánh khoé bịp người của bé gái kia
cũng không phải quá cao minh, trong đám người không phải là không người nào có thể nhìn thấu thủ đoạn của nàng, chỉ là phố Tây là một nơi dân nghèo tập trung, bản thân có tính bài xích người ngoài rất lớn, theo bản năng bài xích người ngoài. Ông lão đối với người nơi này nói đơn giản chính là người xa lạ, người xa lạ chính là nên dồn ép, vì lẽ đó hôm nay, cô bé này nhất định sẽ thắng. Ông lão cũng nhất định bị chụp tội danhlừa bạc của người khác.
Như vậy, nàng có thể làm gì đây?
Tương Nguyễn dừng một chút, nhẹ nhàng đẩy Bạch Chỉ đang bảo hộ ở phía trước.
Bạch Chỉ cả kinh, thấy Tương Nguyễn định mở miệng ngăn cản nói: "Tiểu thư không thể, việc này chúng ta tốt nhất đừng dây vào."
Quan trọng không phải chân tướng, mà là thái độ của người chung quanh. Coi như tiểu thư đứng ra khuyên can, đơn giản cũng là bị cho rằng không biết phân biệt thân phận mình và bị công kích. Ông lão kia đơn giản là mất mặt mũi, nhưng tiểu thư nhưng là tiểu thư đại gia, coi như bây giờ bị đày đến thôn trang, nhưng thân phận nàng vẫn không hề thay đổi.
Tương Nguyễn khe khẽ lắc đầu: "Bạch Chỉ, tránh ra."
Bạch Chỉ sững sờ, Tương Nguyễn đã tiến lên vài bước,đứng trước mắt mọi người.
Nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: "Lão tiên sinh không cần tức giận, trên đời
có thị phi trắng đen, dù cho nhất thời nói không rõ ràng, nhưng cháy nhà sẽ
ra mặt chuột, hà tất vì tức giận mà thương tới thân mình, chẳng phải là cái được không bù được cái mất sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.