Edit : PDN
Tam trưởng lão lui ra ngoài, Tà Tâm bỗng nhiên quỳ xuống.
“Hử?”
“Phụ thân, là con hại Thiên Thương Đảo. . . . . .”
Bây giờ Tà Tâm, hối hận xanh cả ruột, nhưng trên đời này vốn là không bán thuốc hối hận.
“Hừ. . . . . .”
Đảo chủ bực mình hừ một tiếng: :
“Nếu như trên đảo gặp chuyện không may, thì đương nhiên con phải chôn cùng, nếu như không có việc gì, ta sẽ truy cứu tội của con sau. . . . . .”
Đảo chủ giận trừng mắt nhìn hắn, Tà Tâm vội vàng gật đầu:
“Lúc trước, chung quy cảm thấy phụ thân quá mức bất công, nhưng hôm nay Tà Tâm mới biết được, hóa ra thật sự chỉ có đại ca, mới thích hợp làm thiếu đảo chủ, là Tà Tâm nghĩ nhiều . . . . . .”
Xấp xỉ gần ba mươi năm , hắn vẫn đang rối rắm vấn đề này.
Hắn làm cái gì cũng so bì với Uất Trì Tà Dịch , nhưng cuối cùng cảm thấy mình không thể kém hơn huynh ấy.
Nhưng hắn lại không hiểu được, vì sao trong mắt phụ thân chỉ có một mình huynh ấy?
Huynh ấy là ánh trăng trên bầu trời , bản thân mình chẳng qua là bùn trên mặt đất .
Uất Trì Tà Dịch vừa xảy ra chuyện, hắn liền vui sướng khi người gặp họa, nhưng bây giờ thì sao?
Nếu như, đại ca ở đây, vậy tình huống này tất nhiên là không giống như vậy.
Nhìn Tà Tâm hối hận vô cùng , tâm tình đảo chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/2450096/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.