Chương trước
Chương sau
Edit: voi còi

Mà Đông Phương Ngữ Hinh, luôn luôn cũng không có ấn tượng với mẫu thân, về phần phụ thân kia, càng là tuyệt không đủ tư cách.

Nữ vương nhìn Đông Phương Ngữ Hinh im lặng, nãy giờ không nói gì, biết là chính mình mạo muội, bà không sao cả cười nói:

“Kêu ta dì Nhiên cũng không tệ, ta thật thích......”

“Không, nữ vương, ta chỉ cảm thấy nghĩa nữ rất khách khí! Thực không dám diếm, ta đối với mẫu thân của mình không chút ấn tượng, nếu như người không ghét bỏ, người chính là mẫu thân của con......”

Cái mũi của Đông Phương Ngữ Hinh có chút chua sót, nàng không thể tưởng được chính mình thế nhưng sẽ chủ động nhận một người mẫu thân đâu?

“Ha ha...... Nữ nhi......”

Nữ vương cũng khụt khịt, mặc dù bà có con trai, nhưng......

Phong đối với bà luôn luôn không lạnh cũng không nóng, lúc trước, thậm chí cũng không liếc nhìn bà một cái.

Đối với nhi tử này, bà cũng không biết phải làm sao.

Là tình cảm giữa Hoan Hoan cùng Đông Phương Ngữ Hinh cảm động bà.

Làm cho bà biết, trên đời này thế nhưng có tình mẫu tử như vậy.

Mà tình yêu giữa Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch càng khiến bà cảm động, chính mình lúc trước chính là tình cảm thất bại.

Ha ha, bà đã từng không tin trên đời này còn có tình yêu, có tình thân, nhưng bà lại ở trên người mấy người Đông Phương Ngữ Hinh mà thấy được.

Mà Đông Phương Ngữ Hinh không chỉ cảm động bà, ngay cả Phong cũng cải biến rất nhiều.

“Nữ nhi......”

Bà khóc ôm lấy Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh cái mũi cũng đau xót:

“Mẫu thân......”

Đã từng, nàng nghĩ tới rất nhiều tình cảnh nhìn đến mẫu thân ......

Chỉ là, là người của hai thế giới, cũng chưa có cơ hội này......

Bây giờ......

Nữ vương, kỳ thật đều giống như nương luôn luôn giúp đỡ nàng?

“Được......”

Quốc sư quay đầu đi, hắn không muốn nhìn hình ảnh như vậy, hình ảnh này rất cảm động, làm cho hắn đều có vài phần động dung đâu?

“Ai nha, vây con kêu người là cái gì a?”

Tiểu Hoan Hoan chạy qua, không hiểu hỏi.

Nữ vương vội vàng buông Đông Phương Ngữ Hinh ra, lôi kéo cánh tay Tiểu Hoan Hoan, lại cười nói:

“Mỗ Mỗ (bà ngoại) a......”

“A, ta đã biết, bà ngoại......”

Cảm giác này, tuy rằng tạm thời có chút không quen, nhưng......

Bé vẫn vui vẻ như cũ a, bởi vì đây là mẫu thân của nương a?

“Bà ngoại......”

Tiểu Nhạc Nhạc cũng chạy tới, hắn cùng Tiểu Hoan Hoan luôn luôn là cùng nhau, tự nhiên cũng liền kêu giống nhau.

“Được......”

Nữ vương vội vàng đáp ứng, bà cũng thật thích Tiểu Nhạc Nhạc?

“Được rồi, chúng ta nên chuẩn bị đi ra ngoài......”

Uất Trì Tà Dịch đánh gãy đối thoại bên này, bọn họ rời đi lâu như vậy......

Rất nhiều người sẽ nhớ bọn họ đấy?

“Được...... Đi thôi......”

Đông Phương Ngữ Hinh cũng lau mũi, sư phụ khẳng định cũng thương tâm.

Mà Thiên Thương đảo, cũng tiện đường, trước hết đi qua liếc mắt xem một cái.

Sau đó trực tiếp trở về tìm sư phụ.

Nàng thật đúng là bất hiếu a, thế nhưng để sư phụ lo lắng như vậy.

Đông Phương Ngữ Hinh có chút áy náy, cùng sư phụ nhận thức lâu như vậy, nàng không giúp được bọn họ cái gì......

Nhưng là bọn họ lần lượt giúp đỡ chính mình, giống như thân nhân của chính mình.

Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi thật sự là may mắn a.

Tuy rằng chính ngươi không có năng lực gì, nhưng......

Tối thiểu, ngươi nhận thức bằng hữu, một đám so thân nhân đều tốt hơn nhiều đâu?

*********************

“Phu nhân, có người......”

Nha đầu nhìn đến một nữ nhân xa lạ, lo lắng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.