Chương trước
Chương sau
Edit: voi còi

Quốc sư nhăn nhíu mày, chuyện này là sao? Sẽ không phải là lúc đi ra, ngã hỏng đầu óc rồi?

“Hinh Nhi, ngươi......”

Nữ vương kinh ngạc hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh hắc hắc cười:

“Có chút kích động, hắc hắc......”

“Mẫu thân, không phải người muốn dẫn chúng ta sống luôn ở bên kia sao? Lúc này có cái gì vui vẻ a?”

So với việc Đông Phương Ngữ Hinh vui vẻ, Tiểu Hoan Hoan lại lạnh nhạt hơn.

Điều này làm cho Đông Phương Ngữ Hinh có chút xấu hổ, sao so với nữ nhi của mình nàng sao lại kém như vậy nha?

“Ha ha, tiểu nha đầu, cái này con lại không hiểu đi? Ở bên kia là rất tốt, tu luyện cũng mau...... Nhưng...... Ở bên kia, chúng ta chẳng qua là những kẻ yếu, con có biết ý nghĩa của kẻ yếu không?”

“Ách......”

Tiểu nha đầu gật gật đầu, ý tứ đơn giản thì biết, nhưng ý tứ của Đông Phương Ngữ Hinh, chưa chắc bé đã biết.

“Ai, bên kia rất bị khinh bỉ, ta chính là cái bao cỏ, vẫn là bên này tốt hơn......”

Tối thiểu, xem như một cường giả.

Đương nhiên, nàng vẫn cần nỗ lực như cũ, võ công của nàng bây giờ, vẫn là xa xa không đủ.

“A, con hiểu được, mẫu thân là muốn bắt nạt người đi?”

Cuối cùng Tiểu Hoan Hoan cũng hiểu được ý tứ của Đông Phương Ngữ Hinh, đắc ý cười nói.

“Con...... Con tiểu nha đầu này, ta yêu thương con a...... Ta khi nào thì khi dễ người đâu?”

Đông Phương Ngữ Hinh gõ đầu Tiểu Hoan Hoan một cái, tất cả mọi người ha ha nở nụ cười.

Bên kia võ công là phổ biến có phần cao, mà còn tà môn.

Chẳng bằng bên này, tương đối tự tại một chút.

Hơn nữa, đây là nơi sinh sống của bọn họ, thế giới laoif ngừoi, cũng là tương đối có thói quen.

“Hinh Nhi, vậy các ngươi đi chỗ nào?”

Nữ vương đột nhiên hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía Uất Trì Tà Dịch:

“Tà Dịch, chàng nói chúng ta đi chỗ nào? Tinh Anh học viện sao? Mấy người sư phụ tất nhiên vẫn là vì chúng ta lo lắng đấy?”

Hai người bọn họ (Chích lão và Liệt lão) vì mình trả giá nhiều như vậy, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh thật cảm kích.

“Được......”

Tà Dịch gật gật đầu, hắn không ý kiến, tùy Đông Phương Ngữ Hinh cao hứng là tốt rồi.

“Về trước Thiên Thương đảo nhìn xem đi...... Ta biết chàng vẫn luôn cực kỳ lo lắng bên kia......”

“Được, cũng được......”

Thật là một người ba p hải a. Đông Phương Ngữ Hinh vừa lòng cười:

“Vậy cong hai người? Nữ vương, các người chuẩn bị đi chỗ nào?”

“Bên này chúng ta cũng không có người quen, Hinh Nhi, nếu như ngươi không ghét bỏ, chúng ta liền đi theo ngươi đi......”

Lúc bà rời đi nơi này, đã là mấy ngàn năm trước, lúc này trở về, làm sao có thể còn có người đâu?

“Nữ vương, ngài nói thật là khách khí quá, hai người cùng đi với ta, ta hoan nghênh đều không kịp, làm sao có thể ghét bỏ đâu? Đúng rồi, đi đến thế giới này, xưng hô này tựa hồ......”

Bên này có rất ít có nữ vương, xưng hô này, là có phần không quá thỏa đáng đâu?

“Ngươi gọi ta là Kỳ Nhiên đi, hắn gọi Kỳ Phong......”

Nữ vương nghĩ nghĩ, bà cũng biết tên này rất không thích hợp?

“Kỳ Nhiên, tên này không sai a...... Nhưng mà, ta gọi người là dì Nhiên đi?”

Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, nữ vương cười cười:

“Có thể...... Nhưng mà, Hinh Nhi ta cũng không có nghe ngươi nói về phụ mẫu, ta ta nói câu mạo muội, ta rất thích ngươi, nếu là ngươi cảm thấy được dễ dàng, chi bằng làm nghĩa nữ của ta đi?”

Đây là có phần đánh liều.

Nhưng mà, nữ vương đối với nàng......

Luôn luôn cũng không tệ, chiếu cố có thêm, thời điểm có nguy hiểm, bà cũng chưa bao giờ chính mình chạy trốn, mặc kệ bọn họ.

Mà Đông Phương Ngữ Hinh, luôn luôn cũng không có ấn tượng với mẫu thân......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.