Khổ nỗi, trên núi Võ Đang, binh khí đồ sắt không thiếu, chỉ có dây xích là không có, còn dây mây dây thừng trói được vài lần là ANhiên giãy ra được hết. Lộ Dao đau đầu không thôi. Ân Lê Đình nói dướinúi có nhà thợ rèn trong trấn, chỗ đó có lẽ sẽ tìm được dây xích phùhợp. Thế là hai người lập tức xuống núi. Lộ Dao mua ở lò rèn ấy một sợixích chó, dọc đường vung vẩy sợi xích cười cực kỳ hả hê cùng Ân Lê Đìnhtrở về. Ân Lê Đình thấy vẻ mặt nàng vừa buồn cười vừa thương thay cho ANhiên. Nhưng hễ nghĩ tới mỗi lần hai người tập viết, A Nhiên lại làmloạn hết lên liền vất bỏ đồng tình, cảm thấy Lộ Dao sáng suốt hơn mộtchút.
Lúc này đã là giữa tháng chạp, trên núi Võ Đang vừa đổ một trận tuyết lớn. Con đường mòn lên núi, ngày hè thông reo vi vu nướcchảy róc rách lúc này phủ đầy tuyết trắng xóa, hai hàng tùng xanh ngắtbên đường phủ thêm một lớp áo trắng trên nền lá xanh, ven đường suốichưa kịp kết thành băng, nước vẫn chảy rào rạt, chỉ là đá sỏi trong suối đã kết một lớp băng mỏng trong suốt, nhìn thật đẹp mắt. Hai người vừađi vừa dạo, Ân Lê Đình từ nhỏ lớn lên ở đây, cảnh sắc thế này đã nhìnquen rồi. Lộ Dao lần đầu đến núi Võ Đang vào mùa tuyết rơi, cao hứng vôcùng. Ân Lê Đình nhìn Lộ Dao cười tươi rói, thầm mong con đường này dàithêm một chút. Kết quả là, hai người xuống núi từ tờ mờ sáng, nhưng vừađi vừa dạo, không đi đường chính mà đi xuyên qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-lo-le-hoa/1975348/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.