Lộ Dao nhìn Ân Lê Đình ngơ ngác, chớp mắt “Sao vậy, lục ca… khụ, khụ khụ… chẳng lẽ bây giờ không muốn lấy nữa?”
Nửa ngày rốt cuộc Ân Lê Đình hoàn hồn lại, vốn dĩ là câu nói khiến người ta mặt đỏ tim đập tuyệt đẹp vô cùng nhưng giờ này cảnh này, chàng chỉ cảmthấy lòng như bị kim châm, hai tay ôm riết lấy Lộ Dao, kề bên tai nàngthì thào: “Bằng lòng, Tiểu Dao, Tiểu Dao… sao huynh lại không muốn chứ?Huynh đi gửi thư cho sư phụ sư huynh… để họ để họ…” Nói đến đây sực nhớtừ Võ Đang đến đây có nhanh cũng phải chín mười ngày đi đường, khôngcách nào nói tiếp nữa.
Lộ Dao dựa vào vai Ân Lê Đình, nhẹ nhàngvỗ lưng chàng, nói nhỏ: “Nào có, khụ khụ, nào có phiền phức thế? Huynhbiết muội ghét nhất là mấy thứ phiền toái khuôn sáo đó mà… ngày maichúng ta thành thân được không…”
“Được, Tiểu Dao muội nói gì cũng được… nói gì cũng được cả…”
Lộ Dao bỗng cảm thấy nước ấm rơi xuống cổ nàng, lặng lẽ rơi trên làn dalạnh giá của mình, từng giọt từng giọt, khiến toàn bộ thần trí nàng bịđốt đến đau đớn khôn cùng. Tuyệt vọng và sợ hãi trong lòng Ân Lê Đìnhbây giờ, nàng đã từng thể nghiệm một cách chân thật nhất. Bây giờ nàngcó muốn lấy thân thay thế cũng không thể. Hồi lâu không nói, Lộ Dao khẽkhàng lau má Ân Lê Đình, cười nhợt nhạt: “Lục ca, nếu huynh khóc rồi,người ta, người ta sẽ nói muội mới khụ khụ… cầu hôn Võ Đang Ân lục hiệp… dọa người ta khóc rồi… khụ khụ… như vậy chẳng phải muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-lo-le-hoa/1975208/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.