Mạc Thanh Cốc vỗ vỗ con ngựa ThanhThông mình cưỡi, nhíu mày: “Nhị ca, ngựa tiếp tục chạy nữa sợ là khôngđược. Chúng ta dừng lại đây cho ngựa uống nước nghỉ ngơi một lát đi.”
Du Liên Châu cũng phát giác ngựa mình không còn đủ sức, trầm mặc gật đầu.Bốn người xoay mình xuống ngựa, dắt ngựa đến bờ sông gần đó, thả chochúng uống nước ăn cỏ. Trương Tùng Khê mở túi đồ trên người mình, lấylương khô nước uống ra, chia cho mọi người. Lúc này Mạc Thanh Cốc cóphần không kềm được nữa, mở miệng trước tiên: “Nhị ca, trong thư Lộ tỷtỷ viết… có thật không?”
Câu này, hỏi ra thắc mắc trong lòng mọi người, không khỏi quay mặt nhìn nhau, một mực trầm mặc. Hồi lâu TrươngTùng Khê mới lên tiếng: “Chuyện lớn như vậy, Tiểu Lộ muội ấy… e rằng sẽkhông nói lung tung…”
Du Đại Nham bóp cổ tay, nặng nề thở hắtra: “Lúc đó trên Thanh Lương sơn, rõ ràng lão Thành Côn kia đã trúng hai chưởng một kiếm, tắt thở tại trận, chuyện đã xong rồi, sao còn sống lại được chứ?!”
Trương Tùng Khê cau mày hồi lâu, bỗng nhiên linhquang chợt lóe, mở thư ra nhìn, cẩn thận phân biệt bút tích trong thư,thử tìm ra kẽ hở, bởi vì những gì Lộ Dao viết trong thư, mọi người đềukhông muốn tin là thật. Mạc Thanh Cốc và Du Đại Nham cũng nhìn chàng chờ mong, chỉ mong chàng nói thư này có vấn đề mới tốt. Song Trương TùngKhê nhìn nửa ngày, thở dài ủ rũ buông tay xuống, lắc đầu: “Đây đúng làchữ của Tiểu Lộ. Tiểu Lộ bắt chước kiểu chữ lục đệ, lại có vài phần phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-lo-le-hoa/1975202/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.