Trùng hợp một cách lạ lùng, Khương Lê đến Quốc công phủ đúng lúc bữa trưa đang được dọn ra, thế là mọi người cùng ngồi xuống ăn.
Ngoại trừ Cơ Hành trông không cười như thường ngày, những người khác đều rất vui vẻ.
Khổng Lục và Văn Nhân Diêu là hai người hoạt bát nhất, Văn Nhân Diêu nhiệt tình nói: "Khương nhị tiểu thư thử xem tài nghệ của Quốc công gia chúng ta, còn ngon hơn cả ngự trù trong cung, không phải ngày nào cũng có thể ăn được đâu, chỉ những dịp lễ tết..."
"Rắc", đôi đũa bạc trong tay Cơ Hành gãy đôi, Văn Nhân Diêu lập tức im bặt, yên lặng không dám nói tiếp.
Cơ lão tướng quân nhìn Khương Lê một cái, hỏi: "Cô bé, cháu họ Khương à? Vẫn chưa hỏi cháu là con nhà ai? Nghe giọng cháu, chắc là người Yên Kinh phải không?"
Khương Lê liền lễ phép đáp: "Vâng. Cha cháu là Khương Thủ Phụ, lão tướng quân hẳn là biết. Ở nhà cháu là con thứ hai."
"Khương Nguyên Bách?" Cơ lão tướng quân thay đổi sắc mặt, hỏi: "Cháu là con gái của Khương Nguyên Bách?"
Khương Lê gật đầu.
Cơ lão tướng quân lẩm bẩm gì đó trong miệng, ánh mắt nhìn Khương Lê không còn nồng nhiệt như trước. Chắc hẳn là giữa ông và Khương Nguyên Bách có chuyện gì không vui, nhưng Khương Lê cũng không để tâm lắm.
Nàng nếm thử một chút canh và măng tươi trong chén nhỏ trước mặt, thấy rất ngon. Lại thử một ít bánh khoai sọ nhân táo đỏ, vị chua ngọt vừa miệng. Văn Nhân Diêu nói không sai, dù nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ga-thien-kim/3553075/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.