"A Ly?"
A Thuận toàn thân run lên, ngạc nhiên nhìn về phía người kia. Sao, Tiết huyện thừa lại biết người đến là biểu tiểu thư? Còn gọi thân mật như vậy?
Khương Lê cũng ngỡ ngàng, nàng chậm rãi cúi đầu, hít thở nhẹ nhàng, nhìn người đang ôm mình. Cha... không mất trí sao? Trong lòng nàng bỗng trào lên niềm vui sướng.
Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng tắt lịm.
Tiết Hoài Viễn mở mắt, nhưng không nhìn nàng, mà nhìn vào bức tường đá, hoặc có lẽ là những vết bẩn trên đó. Ông vùng ra khỏi tay Khương Lê, nhanh chóng co lại góc tường, ôm lấy một bó rơm trên đất, giữ chặt trong lòng như sợ ai đó sẽ cướp đi, miệng lẩm bẩm: "A Ly... A Ly"
Mũi Khương Lê cay xè, nước mắt lại muốn rơi xuống. Cha nàng không tỉnh táo, việc ông gọi tên "A Ly" chẳng qua là vì cái tên này đã chiếm một phần rất quan trọng trong cuộc đời ông, ngay cả khi điên, ông cũng nhắc đến nó.
Nàng tự giễu mình, dù cha có tỉnh táo thì khi đứng trước mặt ông, chưa chắc ông đã nhận ra. Nàng không còn là "A Ly " mà đã trở thành "Khương Lê".
"Biểu tiểu thư?" A Thuận lo lắng hỏi.
Khương Lê quay lại, nói: "Ta không sao." Nhìn Tiết Hoài Viễn co ro trong góc, lòng nàng lại đau nhói. Nàng biết mình không nên đòi hỏi quá nhiều, ít nhất cha nàng vẫn còn sống, trong đời này họ vẫn có cơ hội gặp lại nhau, đó đã là trong cái rủi có cái may. Nhưng nhìn thấy cha như thế này, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ga-thien-kim/3550388/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.