Thời gian rời khỏi Vãn Phượng Đường còn sớm hơn dự tính của Khương Lê.
Đồng Nhi đang lo lắng quay vòng trước cổng viện Phương Phi, thấy Khương Lê và Bạch Tuyết trở về cũng ngẩn người, hỏi: "Sao nhanh vậy?"
Khương Lê cười đáp: "Đúng vậy, nhanh hơn ta tưởng."
Tưởng rằng phải đối mặt với một phiên tra hỏi kéo dài, không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh chóng. Một phần là do Khương Lê thành khẩn nhận lỗi, phần khác là sự việc đã đến nước này không thể hủy bỏ cuộc cá cược. Khương lão phu nhân và Khương Nguyên Bách không nghĩ ra cách gì tốt hơn, còn Tịch Thục Nhiên và Khương Ấu Dao thì lại mong Khương Lê gặp rắc rối. Vì thế, mọi chuyện cứ thế mà định đoạt.
Khương Nguyên Bách còn muốn tìm một tiên sinh giúp Khương Lê ôn tập trong vài ngày tới, để tránh thua quá thảm, nhưng Khương Lê đã khéo léo từ chối. Khương Lê chỉ nói rằng thời gian ngắn ngủi quá, không thể ép buộc được gì, chi bằng dưỡng sức mà chuẩn bị.
Khương Nguyên Bách có lẽ cảm thấy rằng không còn cách nào khác, nên thở dài, vén áo mà đi, Khương Lê đoán rằng ông đi tìm cách khác rồi.
Vừa vào trong nhà, Đồng Nhi đã pha một chén trà nóng cho Khương Lê, nói: "Bất kể kết quả thế nào, dù tiểu thư thua, thì cũng là thua một cách đường hoàng, dũng cảm hơn những kẻ không dám đối mặt mà bỏ chạy."
"Nô tỳ nghĩ tiểu thư sẽ không thua đâu." Bạch Tuyết nghiêm túc nói, "Tiểu thư là người có phúc."
Khương Lê bị câu nói của Bạch Tuyết làm cho bật cười, nhưng sau đó lại cảm thấy chua xót trong lòng. Nếu nàng thực sự là người có phúc, thì đã không gặp phải Thẩm Ngọc Dung, khiến Tiết gia tan nát.
Chưa kịp ngồi xuống một lúc, Khương Cảnh Duệ đã tự tiện xông vào. Có lẽ hắn vừa từ bên ngoài về, còn chưa kịp trở lại viện của mình, trong tay vẫn cầm lồng dế. Thấy Khương Lê, hắn nói ngay: "Khương Lê, ngươi thật lợi hại, bây giờ tấ cả mọi người bên ngoài đều truyền tai nhau về cuộc cá cược của ngươi, bạn bè của ta đều muốn thấy phong thái của ngươi."
"Ta không phải kỹ nữ trong kỹ viện, có phong thái gì mà xem." Khương Lê không khách khí nói.
Khương Cảnh Duệ đang uống trà, suýt sặc, lớn tiếng kêu lên: "Ngươi nói cái gì vậy, ngươi là một cô nương, phải nói chuyện tao nhã một chút, nếu để đại bá phụ nghe thấy, ngươi sẽ phải ngồi trong từ đường viết vạn lần gia quy."
"Được rồi, ngươi đến đây làm gì?" Khương Lê hỏi.
Khương Cảnh Duệ lại cảm thấy cái cảm giác kỳ lạ ấy trỗi dậy. Rõ ràng hắn lớn tuổi hơn Khương Lê, nhưng mỗi lần đều cảm thấy mình giống như đệ đệ, còn Khương Lê thì như người lớn không muốn dỗ trẻ con, kiên nhẫn cùng hắn đùa giỡn.
Nhưng hôm nay hắn đến không phải để đùa giỡn, Khương Cảnh Duệ nói: "Khụ khụ, mặc dù ngươi nhận cược rất có phong thái của ta năm xưa, nhưng chuyện này làm quá bốc đồng. Tiểu thư như ngươi thực sự phải quỳ xuống xin lỗi, ngươi sau này còn muốn lấy chồng không? Ngươi nên cân nhắc kỹ lưỡng, Mạnh tiểu thư cũng không phải người tốt, rõ ràng là đợi ngươi rơi vào bẫy."
"Ngươi chắc chắn rằng người phải quỳ xuống xin lỗi sẽ là ta sao?" Khương Lê hỏi.
Khương Cảnh Duệ nhìn nàng: "Ta biết ngươi không phục, không cam lòng, nhưng bây giờ không phải lúc để tức giận. Ta đoán rằng đại bá phụ có lẽ sẽ tìm cách khác để ngươi không thua quá thảm, ta ở đây còn một ít ngân lượng." Khương Cảnh Duệ rút ra ba tấm ngân phiếu, "Cho ngươi mượn, ngươi dùng số tiền này, đến Minh Nghĩ Đường xem có ai đồng ý giúp ngươi không."
Đây là đề nghị Khương Lê dùng tiền mua chuộc bạn học, giúp nàng gian lận.
Khương Lê liếc nhìn mấy tấm ngân phiếu đáng thương trong tay Khương Cảnh Duệ, bình tĩnh nói: "Nếu ngươi có thể lấy thêm vài chục tấm ngân phiếu, có lẽ còn có thể."
"Chê ít à?" Khương Cảnh Duệ gãi mũi, "Đây là toàn bộ tài sản của ta rồi, mẫu thân thường không cho ta nhiều tiền, nếu ngươi cần, ta có thể đi xin thêm của đại ca, nhưng vài chục tấm thì khó."
Khương Lê lắc đầu, những người vào học Minh Nghĩa Đường đều là tiểu thư nhà quan, đâu có thiếu chút tiền đó. Hơn nữa, vấn đề hiện tại không phải là tiền, Khương Lê ở Minh Nghĩa Đường ngoài Liễu Nhứ ra, hầu như là kẻ thù của tất cả các học sinh nữ trong trường, ai giúp Khương Lê, người đó sẽ đối địch với toàn bộ Minh Nghĩa Đường. Ngoài Liễu Nhứ ngốc nghếch đó, còn ai làm được?
Huống chi, nàng chắc chắn sẽ thua thảm, đây là sự thật mà toàn thành Yên Kinh đều ngầm thừa nhận.
"Tiểu thư" Đồng Nhi bên cạnh bỗng sáng mắt, "Nếu nói về tiền bạc,Diệp thiếu gia chắc chắn có nhiều tiền, người hỏi mượn cậu ta xem thế nào?"
Khương Lê giật mình, Khương Cảnh Duệ cũng phản ứng, kích động nói: "Đúng vậy, biểu ca của ngươi là người nhà họ Diệp, chắc chắn không thiếu tiền, ngươi vừa giúp cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của ngươi."
Đồng Nhi và Khương Cảnh Duệ đồng thời nhìn Khương Lê, Khương Lê im lặng một lúc rồi mới nói: "Thôi bỏ đi, cậu ấy cũng phải tham gia kỳ thi của Quốc Tử Giám, lúc này mà dính dáng đến ta, không phải là hành động khôn ngoan."
Nếu lúc này Khương Lê cầu cứu Diệp Thế Kiệt, trong lòng hắn sẽ coi thường nàng, hơn nữa, vụ kiện giữa Diệp Thế Kiệt và Lý Liêm vẫn chưa rõ ràng, Khương Lê không muốn công khai có mối quan hệ với Diệp Thế Kiệt vào lúc này.
Thực ra, cách tốt nhất là trong kỳ thi lần này, Diệp Thế Kiệt trở nên nổi bật, nàng cũng thành công vang dội, thì sau này mọi chuyện sẽ thuận theo tự nhiên mà phát triển.
Khương Lê nói: "Lục nghệ bao gồm thư, âm, lễ, số, ngự, xạ. Để đứng đầu, tốt nhất là đứng nhất tất cả."*Lục nghệ : thư pháp, âm nhạc, lễ nghi, tính toán, cưỡi ngựa, bắn cung.
Khương Cảnh Duệ nói: "Ngươi đang nói nhảm gì vậy?"
Khương Lê tính toán trong lòng, thư là văn thư, là sở trường của nàng từ nhỏ. Nhạc là âm nhạc, kiếp trước nàng chơi đàn thất âm không thua kém Tiêu Đức m cũng không khó. Lễ càng đơn giản, trí nhớ của nàng xuất sắc, huống chi còn từng đọc qua. Số là toán học, hồi nhỏ nhà không có nữ quản gia, chính nàng quản lý việc nhà. Ngự là cưỡi ngựa, nàng cũng từng luyện tập với Tiết Chiêu, còn từng được khen ngợi. Xạ là bắn cung, nàng cũng từng săn bắn chim, ngồi thưởng thức thịt nướng.
Những việc từng là một phần của cuộc sống bình thường của nàng, đến Minh Nghĩa Đường, đến thành Yên Kinh lại được mạ thêm một lớp vàng, trở thành "bài học" để các quý nữ tiểu thư tự hào.
Kiếp trước nàng đến Yên Kinh, nghĩ rằng không nên gây chú ý đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn có được danh hiệu tài hoa nhất, xinh đẹp nhất. Đời này, được gia đình Khương che chở có thân phận cao quý đương nhiên không sợ gì nữa.
"Quan cái mãn Kinh Hoa" chỉ là một câu nói bình thường nhưng nàng sẽ làm được.
Trận này, nàng nhất định phải nổi danh khắp thiên hạ.
* câu thơ trích trong Mộng Lý Bạch kỳ 2 - Đỗ phủ ( Mình nghĩ theo ý của thơ là Đỗ Phủ xót xa cho Lý Bạch ở chốn kinh thành phồn hoa, quan quyền cao chức trọng duy chỉ có Lý Bạch khốn đốn không chịu nổi, tiều tụy, vậy mà nổi tiếng ngàn đời. )
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]