Chương trước
Chương sau
Edit: Silent

  Lão Dịch ngoài miệng nói sau này không tìm đối tượng nữa, nhưng một khi nhìn thấy người mình thích vẫn lao đến, cho nên hôm nay mưa to gió lớn, hắn vẫn định giữ lời hẹn.

  Ai ngờ bị lão Trần lấy gậy thọc cứt* như vậy.

*Lấy gậy thọc cứt: quấy rối

  Gọi điện thoại xin lỗi trong bệnh viện, nghe thấy đối phương hơi thất vọng: “Thôi, được rồi, không sao đâu, anh phải chú ý an toàn nha.”



  Lão Dịch mềm nhũn.

  Sau khi cúp điện thoại, lão Dịch bắt đầu nghĩ ngày mai nên mua gì đó xin lỗi, tưởng tượng sau khi đối phương nhận, có thể hiểu sâu hơn về mình.

  Khi đang suy nghĩ lung tung, bên cạnh xuất hiện một bóng dáng khập khiễng, lão Trần vươn tay vỗ lưng lão Dich, lộ ra một nụ cười: “Gọi cho Lôi Lôi à?”

  Mặt lão Dịch tối sầm: “Không, chẳng phải không cho gọi sao? “

  ”Vậy gọi cho ai?” Lão Trần tiến lại gần hơn,” Bạn trai à?”

   Thấy lão Dịch không nói lời nào, lão Trần như anh em tốt ôm vai hắn: “Sợ gì chứ, thật ra Lôi Lôi đã nói hết rồi, tôi biết quần thể mấy người không dễ dàng gì, cũng hiểu được Lôi Lôi hảo tâm giúp đỡ, nhưng hiểu thì hiểu, anh vẫn phải tự đối mặt với chính mình, trốn trong bóng tối không có tương lai đâu.”

  Lão Dịch nghe xong lời này, khóe miệng không ngừng co giật, liếc nhìn đầu gối băng bó của Lão Trần rồi hỏi: “Muốn tôi đưa về không?”   

  Lão Trần nhanh chóng: “Được đó, cảm ơn nha.”

Khi đưa lão Trần trở về, lão Dịch nói chuyện bồi thường, nào biết lão Trần cũng không định đòi tiền, chỉ nói trả chi phí thuốc men là được.

  ”Nhà tôi không giàu nhưng cuộc sống cũng khá” Anh cười toe toét nói, “Tôi bị thương ở chân, anh cũng biết nơi tôi ở không có thang máy mà, chân bị thương lên xuống lầu rất bất tiện. ”

  Lão Dịch cau mày, có dự cảm không tốt.

  Vừa nghĩ, đôi môi mỏng lão Trần khẽ mở, nói: “Nếu ngày mai anh không bận, có thể qua đây làm giúp tôi một chuyện được không?”

  Lão Dịch không muốn cùng anh dây dưa, thẳng thắn nói: “Ngại quá, ngày mai có việc rồi, nếu hoạt động khó khăn quá hay để tôi tìm bảo mẫu giúp cho, tiền tôi chi.”

  ”Là nam bảo mẫu hay nữ bảo mẫu vậy”, Lão Trần hỏi,” Nam bảo mẫu thì sợ hắn đánh tôi, nữ bảo mẫu thì sợ cổ dụ dỗ tôi.”

  Lão Dịch bị sốc não, bất đắc dĩ nói: “Tôi gắn camera ở nhà anh được chưa?

  ”Không được, không được”, Lão Trần từ chối càng nhanh, “Lỡ camera chụp lúc tôi □□ thì sao? Thiếu gì cách tống tiền thế này chứ? Hơn nữa nếu thực sự xảy ra, camera chỉ ghi lại hình ảnh cầu cứu, chứ sao cứu tôi được.”

  Lão Dịch bị làm phiền chịu hết nổi, kìm lại cơn tức:“ Vậy muốn thế nào hả? ”

  Lão Trần thấy hắn nóng rồi, dùng ánh mắt chơi xấu con nít nhìn hắn, nói: “Ngày mai lại đây, thúc thúc mời con ăn món ngon.”

  Lão Dịch: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.