Lão Trần bị thương không nặng, nhưng mắt cá và đầu gối bị xây xát chảy rất nhiều máu.
Khi đưa đến dưới lầu, lão Dịch có chú ý tới, liếc nhìn chiếc quần còn ướt đẫm máu, cởi áo khoác đưa cho lão Trần.
Lão Trần ngẩn ra: “Làm gì?”
“Trong xe không có dù.” Lão Dịch nói.
Lão Trần nháy mắt đã hiểu ý, sờ sờ vải quần rồi cười đáp lại: “Đừng để ý, dù sao cũng chỉ cách vài bước thôi, quần áo anh trông khá đắt, không đáng dầm mưa.”
Nói xong mở cửa xuống xe.
Lão Dịch nhíu mày nhìn anh chậm chạm đi về phía lối vào hành lang, cuối cùng vẫn không đành lòng xuống xe đỡ.
Lão Trần được hắn đỡ mà sửng sốt, vừa định nói không sao, đã bị lão Dịch ôm kiểu công chúa.
Lão Trần bị hành động này làm cho giật mình, vô thức duỗi tay quấn lấy cổ lão Dịch, ngoài miệng thì nói: “Này này này, đi chậm lại cẩn thận kẻo vấp bậc thang. Cánh tay của anh còn khá khỏe nha, có thường rèn luyện không vậy?”
Lão Dịch cảm thấy như có mấy con ruồi bu bên tai, nghẹn tức đưa lão Trần đến cửa, đặt người xuống rồi bước đến cầu thang không thèm ngoảnh lại.
“Không vào uống trà sao?” Lão Trần hướng dưới lầu hét lớn, “Không uống cũng được, mai nhớ tới đó nha.”
Không có thanh âm, đáp lại là tiếng bước chân càng ngày càng gấp.
Người đàn ông mà lão Dịch gặp nhỏ hơn năm tuổi, ngoại hình, khí chất và cách nói chuyện đều hợp gu, hắn nghĩ nếu thực sự có thể ở bên nhau, vận động trên giường hòa hợp, hắn tuyệt đối có thể kiên trì nửa đời còn lại chỉ ** một người.
Suy nghĩ hơi thô thiệt, nhưng hiện nay trong giới này thay đổi quá nhanh, không dễ gặp được người phù hợp, lão Dịch không đợi đối phương ngả bài đã nghĩ về tương lai là chuyện có thể hiểu được.
Sau khi xác định muốn cùng người đó phát triển, tâm tư của lão Dịch hoàn toàn đặt vào người kia, dù hai bên chưa từng gặp mặt nhưng lão Dịch đã chi cho anh ta 10.000 tệ.
Cách làm này hơi ngớ ngẩn, lão Dịch cũng nghĩ làm vậy rất mạo hiểm, nhưng khi đối phương nói cảm ơn quá mức ôn nhu, lão Dịch không kìm nổi, chốt đơn gửi qua.
Tiền đã tiêu, ngày đã nói, giờ sắp gặp nhau rồi.
Đang lúc lão Dịch định thả bồ câu* cho lão Trần vào buổi hẹn ngày hôm sau, không biết lão Trần lấy được số của hắn từ chỗ nào.
*Thả bồ câu: Giống cho leo cây
“Đừng quên đến đó, ngày mai tôi đãi thịt kho tàu và cà chua xào trứng.”
Lão Dịch muốn mắng, đáng tiếc lão Trần cúp máy quá nhanh, không kịp hét.
Phắc.
Ngày hôm sau, lão Dịch đứng dưới lầu nhà lão Trần cay đắng nghĩ: Ông đây thật đúng là mẹ nó lâu rồi chưa ăn thịt kho tàu.Thịt kho tàu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]