Editor: Gió
Thấy Ninh Hoan Tâm ngồi xổm trước ngôi mộ, dì Trương vô cùng kinh ngạc.
“Sao cô lại ở đây?”
Bà nhíu mày, thấy mặt đất đầy tro tàn, nét mặt càng thêm phức tạp.
“Tôi … tôi chạy bộ buổi sáng, đi ngang qua đây.”
Ninh Hoan Tâm chậm rãi đứng dậy. Lúc này, dì Trương mới nhìn thấy hộp phấn trong tay cô, thần sắc bất chợt đại biến, xông tới cầm lấy hai tay của Ninh Hoan Tâm: “Cô… vì sao cô lại có hộp phấn hiệu này? Đây là thứ chị ấy thích nhất, là thứ chị ấy thích nhất!”
Hơn nữa …
Phấn hiệu này, năm năm trước đã không tái sản xuất nữa.
“Chị ấy?”
Ninh Hoan Tâm nhìn cái giỏ trong tay dì Trương, lại chăm chú nhìn sắc mặt phức tạp của bà ấy: “Dì Trương, dì có biết người trong mộ này không, có biết chuyện cũ của cô ấy không?”
“Không, tôi không biết.”
Nghe thấy câu hỏi của Ninh Hoan Tâm, dì Trương tái mặt, lui về phía sau mấy bước.
“Dì nói dối, dì đến cúng tế cho cô ấy đúng không? Vừa rồi, tôi thấy một người đàn ông cũng ở đây cúng tế cô ấy, hộp phấn này chính là người đó để lại.”
Ninh Hoan Tâm không cho dì Trương có nhiều thời gian suy tính.
Quả nhiên, nghe thấy câu nói sau cùng của Ninh Hoan Tâm, ánh mắt dì Trương chợt sáng lên: “Đàn ông? Cô trông thấy hắn? Hắn ta là ai? Hình dáng thế nào?”
Hơn hai mươi năm, cuối cùng, hắn cũng chịu xuất hiện sao?
Năm ấy, chị họ có chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-wechat-dan-lao-cong-cua-ta-la-minh-vuong/2909695/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.