Editor: Gió
Cuối cùng, Ninh Hoan Tâm cầm một cuốn “Huấn luyện diễn viên cơ bản” đi đến giường nằm xuống, thứ chuyên nghiệp thuần chủng này đúng là thứ thôi miên giấc ngủ không gì sánh được, nhìn một lúc, mí mắt Ninh Hoan Tâm bắt đầu dính vào nhau.
Không bao lâu sau, Ninh Hoan Tâm liền ngủ thiếp đi.
“Lạnh quá!”
“Thật là khó chịu.”
Trong mơ, thanh âm của một cô gái cứ một mực quanh quẩn bên tai Ninh Hoan Tâm.
Xung quanh rất tối, rất ẩm ướt, còn tỏa ra mùi ẩm mốc.
Nơi này là …
Trong lòng đất?
“Tại sao không tới cứu ta? Ta và con ta một mực chờ ngươi, một mực chờ ngươi, ngươi không biết sao?”
“Cô đang ở đâu? Rốt cuộc là cô đang ở đâu?”
Giọng cô gái càng ngày càng ai oán, càng ngày càng thê lương, cuối cùng trở nên điên cuồng.
Lúc này, đèn trong phòng đã tắt.
Rèm cửa vẫn buông, ánh trăng bàng bạc ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt của Ninh Hoan Tâm. Cô ngủ rất không yên ổn, mày đẹp nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thống khổ.
Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua, rèm cửa đột nhiên tự kéo ra, hơn nữa, toàn bộ rèm cửa còn phủ lên tấm gương trong góc phòng.
Một hương thơm nhàn nhạt bay vào. Trên giường, Ninh Hoan Tâm cũng an ổn lại, chân mày nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra.
Thật quen thuộc …
Trong mơ, thanh âm kia cuối cùng cũng biến mất, Ninh Hoan Tâm chỉ ngửi thấy một mùi hương rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-wechat-dan-lao-cong-cua-ta-la-minh-vuong/2909694/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.