Nghe xong lời của Lâm Vĩnh Thái, Lưu Anh Nam hoàn toàn không biết nói gì. Mà Mục Tuyết đã sớm từ sợ hãi chuyển sang thông cảm, bây giờ lại từ thông cảm biến thành bực mình. Thân là giáo viên, ghét nhất chính là các học sinh không học hành đàng hoàng, luôn mồm phủ nhận. Bây giờ quả thật có thể từ trong một số tiểu thuyết, tranh ảnh hấp thu một ít tri thức thậm chí kinh nghiệm xã hội mà trong sách không có, nhưng đây chỉ vẻn vẹn là giải trí ngoài giờ học, không thể làm lẫn lộn.
Không sai, dùng thành tích thi thố để đánh giá trí thông minh của một người, điều này quá phiến diện, nhưng lại là tiêu chuẩn duy nhất đánh giá học sinh kém giỏi. Chưa nói thi đại học, cho dù đại học tự do hơn nữa, thoáng hơn nữa cũng không thể dùng tiểu thuyết, anime làm chủ đề thi chứ?
Mà càng khiến Mục Tuyết không ngờ đến chính là, Lâm Vĩnh Thái trước mắt này ai ngờ lại coi việc xem tiểu thuyết anime còn quan trọng hơn sách vở chính quy, thậm chí còn bắt chước tình tiết trong đó, coi thành phương pháp chứng minh trí thông minh của mình, hơn nữa bắt chước còn là phạm tội hoàn mỹ. May mà lúc ấy cậu ta một lòng tìm chết, nếu khi đó cậu ta một lòng muốn giết người, vậy sẽ là hậu quả đáng sợ thế nào đây?
Thực ra rất nhiều tiểu thuyết anime đều ghi rõ dưới mười tám tuổi cấm xem, xin đừng bắt chước, bởi vì về pháp luật người trưởng thành được gọi là người có khả năng làm chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057548/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.